Chương 8

Ta không có việc thì sẽ đến chỗ các sư huynh đệ tán gẫu uống trà, uống rượu, sau khi quay về thì lại hướng dẫn Phong Dịch Tiêu học tập một chút là xong xuôi.

Tư chất của Phong Dịch Tiêu trong số các đệ tử nội môn không được xem là tốt, cho nên bình thường cho dù ta dạy hắn cái gì, hắn đều sẽ nỗ lực học tập, dùng gấp mấy lần thời gian so với người khác để có thể theo kịp họ.

Dù mỗi ngày hắn đều liều mạng mà lao đầu vào tu luyện, ta cũng cảm thấy hắn như vậy hình như hơi quá sức.

Nhưng mà ta cũng không khuyên hắn không cần làm như vậy, dù sao thì chỉ khi trở nên mạnh mẽ thì mới có thể an tâm mà sống, nếu Phong Dịch Tiêu mà lười nhác bê tha thì mới là điều khiến ta đau đầu.

Thời gian cứ vậy mà trôi qua từng ngày, thực ra đối với ta mà nói cũng không có gì thay đổi, hàng ngày chính là: hắn tu luyện, ta quan sát hướng dẫn; hắn tu luyện, ta cùng hắn luyện…

Chỉ một chữ: Làm!

Có lẽ, sự thay đổi suy nhất đó chính là chiều cao và ngoại hình của Phong Dịch Tiêu.

Phong Dịch Tiêu lúc nhỏ gầy yếu không khác gì cây sậy, sau khi đến tông môn được ăn uống đầy đủ, hiện tại cũng cao gần bằng ta rồi; lớn lên trông rất đẹp, đôi mắt hơi rủ xuống tròn tròn như một chú cún con, nghe nói những người có đôi mắt như vậy đều rất lương thiện, có lẽ là không sai đâu, suy cho cùng hắn đối với sư tôn ta đây cũng hiếu thuận lắm.

Trong cuộc tỉ thí giữa các đệ tử trong môn phái cách đây không lâu, tư chất của Phong Dịch Tiêu tuy rằng không được xem là nổi trội nhất, nhưng dựa vào sự cố gắng không ngừng nghỉ trước nay, hắn vì thế mà đạt được vị trí thứ ba.

Ta định cả ngày đi khắp nơi gõ trống khua chiêng khoe khoang đồ đệ nhà mình, nhưng Phong Dịch Tiêu nói rằng bản thân kỳ thực còn có thể làm tốt hơn thế.

Nghe xong, ta chợt cảm thấy mừng trong lòng giống như nhà có con trai vừa mới trưởng thành, ta thực sự muốn khoe với thiên hạ rằng: “Các người đã nhìn rõ chưa, thằng nhóc này là do một tay ta nuôi dạy nên đó!”

Đột nhiên, ta đã hiểu vì sao người làm cha làm mẹ ai cũng muốn đem con mình đi khoe khoang rồi!

Cả người Phong Dịch Tiêu chỗ nào cũng đều khiến ta an tâm, chỉ có điều từ bé đến lớn đều rất dính người, dính đến mức ta cảm thấy có hơi quá.

Khi còn bé, mỗi lần đến chỗ lạ dù thế nào cũng nhất định nắm lấy ống tay áo của ta, chỉ thiếu nước ôm đùi ta trốn ra đằng sau.

Lớn hơn một chút, mỗi lần ta ra ngoài gặp sư huynh thì hắn như rằng sẽ luyên thuyên không ngừng hỏi khi nào ta về, chỉ cần ta đi hơi lâu một chút, hắn sẽ truyền âm nói với ta pháp thuật này xem không hiểu, kiếm pháp kia luyện không được, vân vân…

Hại ta lần nào cũng phải về sớm, ta cũng chỉ có thể coi chuyện này là mấy trò nghịch ngợm trẻ con của Phong Dịch Tiêu.

Ta cũng từng nghĩ qua, nhất định phải dạy dỗ lại hắn một trận, nhưng mỗi lần nhìn thấy đôi mắt to tròn vô số tội đang rưng rưng nước mắt chực khóc đó, lời dù đã tới miệng nhưng ta cũng không nói được nữa, chỉ đành tự an ủi mình: Hắn vẫn còn nhỏ, đợi sau này lớn lên rồi tự khắc sẽ ngoan ngoãn thôi.

Cứ như vậy, ta với Phong Dịch Tiêu “phụ từ tử hiếu” mà trải qua mười năm.

Tuy nhiên, ta vẫn luôn cẩn thận duy trì dung mạo của một lão già, không dám lơ là dù chỉ một chút.

Mọi tình tiết đều phát triển theo những gì ta mong muốn.

Cho đến đêm hôm đó, khi ta đi tìm Phong Dịch Tiêu, sự cân bằng bấy lâu nay giữa chúng ta đã bị phá vỡ.