Chương 15: Tiểu Lục, con thật đúng là đồ đệ ngoan của vi sư!

Ông rất muốn tìm hiểu rõ tình trạng cơ thể của Chu Lục Lục nên giao nàng cho Triệu Đại Long chăm sóc.

"Đại Long, con trông chừng Tiểu Lục sư muội đây, ta đến Tàng Thư các tra xem là chuyện gì!"

Nói xong, Ngô Đạo Tử gọi bội kiếm của mình tới rồi ngự kiếm phi nhanh đi.

Nhìn theo bóng dáng thoăn thoắt của Ngô Đạo Tử, ánh mắt Chu Lục Lục cực kỳ hâm mộ.

Thấy vẻ mê mẩn trong mắt Chu Lục Lục, Triệu Đại Long mỉm cười nói: "Tiểu sư muội, muội không cần phải ghen tỵ với sư phụ đâu, bây giờ muội cũng có thể tu luyện rồi, chẳng bao lâu nữa muội cũng có thể ngự kiếm phi hành thôi."

Nghe vậy, vẻ mặt Chu Lục Lục đột nhiên nghiêm túc lại: “Nhị sư huynh, xin huynh dạy muội tu luyện nhé!"

Triệu Đại Long vui vẻ gật đầu: “Được!"

Huynh ấy lục lọi trong vòng tay không gian một hồi, tìm vài quyển sách.

"Tiểu sư muội, đây là những sách về Luyện Khí cơ bản, muội tự đọc qua trước để có cái nhìn tổng quát đã. Đọc xong ta sẽ dạy muội Luyện Khí nhập thể, như vậy có được không?"

Chu Lục Lục biết ơn gật đầu: “Cảm ơn Nhị sư huynh, huynh thật tốt!"

Nghe Chu Lục Lục nói mình tốt, Triệu Đại Long liền cười hì hì.

Thấy Chu Lục Lục đã ngồi xuống bắt đầu đọc sách, Triệu Đại Long bèn đến Thiện Thực đường lấy đồ ăn về.

"Tiểu sư muội, ở đây có màn thầu, muội ăn cho no bụng trước đã."

"Cảm ơn Nhị sư huynh!"

Chu Lục Lục nhận lấy màn thầu, một tay cầm sách một tay gặm bánh.

Nàng đọc say sưa, trời dần tối cũng không hay biết.

Cho đến khi nghe thấy tiếng cười sang sảng của Ngô Đạo Tử, nàng mới hoàn hồn.

"Ha ha ha, không ngờ, thật không ngờ! Lão phu đã nhặt được một viên ngọc quý!"

Ngô Đạo Tử trở về từ Tàng Thư các, suốt đường đi cứ lầm bầm câu đó, miệng cười ha hả, người không biết còn tưởng ông điên rồi.

Chu Lục Lục cũng nghĩ như vậy.

[Sư phụ trên trời rơi xuống của ta cười gì điên cuồng thế kia, chẳng lẽ mất trí rồi?]

Ngô Đạo Tử đã nghe thấy tiếng lòng của Chu Lục Lục ngay từ ngoài sân, nhưng ông chẳng thèm bận tâm, trái lại khi nhìn thấy Chu Lục Lục thì lại càng thấy phấn khích hơn.

"Tiểu Lục, con thật đúng là đồ đệ ngoan của vi sư!"

"Hả?"

Chu Lục Lục ngơ ngác...

(?)

Hình như nàng đâu đã làm gì...

Tiếng ồn ào đó đã đánh thức Triệu Đại Long đang ngồi thiền điều tức bên cạnh.

"Sư phụ, chuyện gì vậy? Sao sư phụ lại cười vui thế kia?"

Ngô Đạo Tử không thể chờ nổi, muốn chia sẻ niềm vui của mình.

"Đại Long, con có biết tiểu sư muội của con có linh căn gì không?"

Triệu Đại Long lắc đầu ngơ ngác.

Ngô Đạo Tử vuốt nhẹ ria mép, tỏ vẻ tự đắc: “Ha ha ha! Con không biết là đương nhiên rồi, tiểu sư muội của con ấy à, chính là linh căn Dung Hợp ngàn năm mới gặp một lần trong truyền thuyết đấy!!"