Sau đó, Nhị công tử bị vu oan gϊếŧ hại hoa khôi, bị tống vào ngục và bị đánh chết.
Tam công tử bị thiêu chết ở thư viện, Tứ công tử chết đuối ở hồ, Dương thị bệnh nặng, cuối cùng qua đời.
Hộ quốc công Sở Chi Nam từ biên cương trở về, vợ con trong nhà đều chết cả.
Trong lúc chán nản, Liễu Y Y dịu dàng ở bên cạnh y, khuyên y quy thuận Đoan Vương.
Ba năm sau, Đoan Vương thành công, vu oan Hộ quốc công phủ thông địch, cả phủ hơn trăm người, không phân biệt già trẻ nam nữ, đều bị dẫn ra chợ xử trảm.
Một nhà đầu, xếp hàng chỉnh tề lăn khắp nơi.
Sở Tiêu Tiêu: Haizz! Ta chính là cái tên xui xẻo vừa mới sinh ra đã bị chết đuối đây.
Sinh ra đã phải chết, thần xui đeo bám.
Không, ta không thể chết.
Nàng cố gắng đá cái tay đang nắm chân nhỏ của mình, đáng tiếc sức lực quá yếu, hoàn toàn vô ích.
Nàng sốt ruột, hét lên trong lòng.
[Mẫu thân ơi.... con vẫn chưa chết đâu! Mau cứu con.]
Dốc hết sức lực sinh con ra, nghe nói đứa trẻ vừa sinh đã tắt thở, Hộ quốc công phu nhân Dương Nguyệt Vinh đau lòng, kiệt sức, nghe được âm thanh mềm mại dẻo ngọt này, thị lập tức mở mắt.
Ai đang nói? Ai đang gọi mẹ?
Thị cố gắng mở mắt, từ từ ngồi dậy.
Ảo thính sao? Âm thanh ngọt ngào như sữa ấy phát ra từ đâu?
Bà đỡ đã xách Sở Tiêu Tiêu đi, đến bên thùng nướ© ŧıểυ....
“Phu nhân! Người làm sao thế? Sao lại ngồi dậy?” Vẫn là giọng nói dịu dàng của mụ ta, mang theo một chút yếu ớt, “Mau nằm xuống! Vừa mới sinh xong, không thể ngồi dậy, cẩn thận sau này đau lưng.”
[Mẫu thân ơi! Mau cứu con đi! Con sắp bị ném vào thùng nướ© ŧıểυ rồi, nếu không cứu thật sẽ chết đấy!]
“Phù Dung! Đi đem đứa trẻ đến đây cho ta xem.”
Dương thị lần này nghe rõ ràng rồi, quả thật là con của thị đang gọi thị.
Phù Dung sững sờ, hiểu ra lời của Dương thị, liền chạy ra ngoài.
Tay của bà đỡ đặt trên thùng nướ© ŧıểυ, buông ra, đứa trẻ nhanh chóng rơi xuống.
[Xong rồi, xong rồi, lại phải chết một lần nữa. Mẫu thân của con ơi! Sao người lại không nghe thấy tiếng kêu cứu của con chứ?]
Sở Tiêu Tiêu tức giận, há miệng định mắng người, kết quả biến thành tiếng khóc như mèo con: “Oa! Oa! Oa!”
Phù Dung nghe thấy, một cước đá bay bà đỡ ngã xuống đất, vớt đứa trẻ cách nướ© ŧıểυ chỉ hai centimet, ôm đến trước mặt Dương thị đang lảo đảo bước tới.
Không ai nhìn thấy, sau lưng Dương thị, Liễu Y Y ánh mắt tối lại, nhìn bà đỡ nằm trên đất với ánh mắt lạnh lùng.