Chương 40: Nguyên Nguyên gặp hoàng đế

Triệu Lệnh Chu khóe nhếch miệng lên rồi nhanh chóng trở lại vẻ mặt bình thường.

Cố Thừa Tinh sợ Kim lão tướng quân sẽ nổi điên bất cứ lúc nào, xúc phạm đến nàng.

Nàng ta cố ý ngồi bên cạnh phụ thân, tránh xa một chút.

Tổng quản thái giám rót cho hoàng đế một chén rượu, hoàng đế đi đến bàn nhà họ Kim.

Ngài nhìn Kim lão tướng quân, nhiệt tình nói:

"Kim Trì, nhà ngươi toàn là con trai, nghe nói cuối cùng có nữ quyến sinh được cháu gái, mau cho trẫm xem nào, giống ngươi là tổ phụ không."

Trong kinh thành, tin đồn bát quái nhỏ cũng không qua được tai mắt ngài.

Có dưa ăn, ngài tất nhiên phải có mặt!

Kim Trì vẫn luôn nói với ngài về việc muốn có cháu gái, không ngờ điều mong ước đã thành hiện thực.

Triệu Lệnh Chu thấy vậy, cảm thấy đúng ý.

Phụ hoàng đứng gần Kim Trì như vậy, đợi chút nữa ông ta nổi điên, e là sẽ làm phụ hoàng bị thương.

Cả nhà họ Kim sẽ bị bỏ tù.

Cố Nhược Tinh không ngờ hoàng đế sẽ đến, nàng hơi sợ hãi.

Nếu Kim Trì đột nhiên làm hoàng đế bị thương, liệu có tra ra là do nàng hạ độc không!

Kim Trì cúi mình hành lễ với hoàng đế, cung kính đáp:

"Thánh thượng nói đùa rồi, chuyện nhà của lão thần còn phiền đến Thánh thượng quan tâm, thật hổ thẹn."

"Nhược Vân à, mau ôm Nguyên Nguyên lại đây cho Thánh thượng xem nào."

Được Thánh thượng để ý như vậy, là điều bao đại thần hâm mộ không tới.

Kim Nhược Vân biết phụ thân được sủng ái, nhưng không ngờ ngay cả chuyện sinh con cái cũng khiến ngài để tâm.

Trong lòng bà vui mừng, vội ôm con gái tiến lên.

"Thánh thượng, đây là tiểu nữ, tên là Kim Nguyên Nguyên."

Hoàng đế vốn chỉ muốn trò chuyện với họ trước mặt triều thần, cho mọi người biết ngài coi trọng và muốn đề bạt nhà họ Kim.

Nhưng nhìn kỹ lại, không ngờ cháu gái của Kim Trì lại dễ thương đáng yêu đến vậy.

Đứa bé mở to đôi mắt tinh anh nhìn ngài, mắt đen láy như quả nho, da trắng mịn màng, khuôn mặt tròn xoe, nhìn là biết có phúc khí, còn cười với ngài nữa.

"Đứa bé này đáng yêu quá, vừa nhìn đã thấy thông minh, mau đưa cho trẫm ôm nào." Hoàng đế chỉ muốn ôm nựng cháu bé, duỗi tay bế lấy.

Kim Nguyên Nguyên vốn đã thấy rượu bị đổi, đang chuẩn bị vui sướиɠ khi người gặp họa, lại bị hoàng đế ôm lên.

Sự chú ý của cô bé đều bị hoàng đế thu hút.

[Hoàng đế trông oai phong quá, còn ôm ta nữa, gần gũi bình dị ghê]

Nghe thấy giọng nói trẻ con bên tai, hoàng đế trợn tròn mắt nhìn Kim Nguyên Nguyên.