Chương 18: Ăn bám

Kim Nhược Vân cười mỉa nhìn Cố Bá Thanh.

"Lão gia nói đúng, Cố phủ đúng là nên tu sửa một chút, lần trước sửa sang là lúc chúng ta thành thân, ngài bảo phòng ốc cũ kỹ, cần sửa chữa lại."

"Phụ thân ta liền rút hơn một ngàn lượng bạc, bàn ghế đồ đạc cũng đặt mua theo quy cách cao nhất."

"Giờ đây, mẫu thân và muội muội đến, phu quân định dùng bao nhiêu bạc? Nói ra con số, ta sẽ đến thư phòng của chàng lấy."

Sắc mặt Cố Bá Thanh tái mét.

Ông ta tưởng rằng chỉ cần nhắc đến việc này, Kim thị sẽ tự động xuất tiền tu sửa.

Nào ngờ bà lại bảo đến phòng mình lấy bạc.

Ông ta làm quan một tháng lương bổng chỉ có mười lượng, căn bản không đủ chi trả tiền sửa chữa.

"Phu nhân, trong phòng ta không có nhiều tiền, mấy hôm trước mời đồng liêu đi tửu lầu ăn cơm, chỉ còn lại chút ít thôi."

Kim Nhược Vân đã nhìn thấu.

Ông ta muốn bà bỏ tiền, nhưng ngại ngùng mở miệng trước mặt người nhỏ tuổi.

Trước kia ông cũng từng dùng mánh khóe tương tự bắt bà chi tiền, coi tiền như rác.

Khi đó bà bị sự ngu xuẩn che mắt.

"Nếu lão gia không có tiền, vậy đành phải tạm thời để mẫu thân và muội muội chịu thiệt thòi vậy. Lão gia nhất định phải an ủi mẫu thân cho tốt đấy."

"Không phải ngài không muốn sửa, mà là ngài đã tiêu hết tiền rồi, mẫu thân và muội muội hiền lành như vậy, chắc chắn sẽ thông cảm cho lão gia thôi."

Cố Bá Thanh thấy bà không truy cứu nữa, định trực tiếp nói rõ.

"Nhược Vân, hay là trước từ phòng nàng..."

"Đúng rồi!"

"Mải nói chuyện suýt nữa quên mất chính sự."

Kim Nhược Vân cắt ngang lời ông ta, chuyển chủ đề sang chuyện chính.

"Khi ta sinh Nguyên Nguyên bị xuất huyết nhiều, lúc đó Đinh Hương định ra ngoài tìm đại phu, vậy mà cố quản gia không cho Đinh Hương ra khỏi cửa, suýt nữa ta đổ máu mà chết. Lão gia định xử trí tên ngu xuẩn kia thế nào đây?"

Nhắc đến quản gia, Cố Bá Thanh lập tức gạt chuyện tiền bạc ra sau đầu, không biết phải nói sao cho phải.

[Oa, mẫu thân oai phong quá, Mau xem này, mới chỉ liệc mắt một cái thôi mà tên phụ thân tồi toát mồ hôi ướt đẫm rồi kìa!]

Kim Nhược Vân đưa tay xoa xoa khuôn mặt bé nhỏ của con gái, rồi dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Cố Bá Thanh.

Cố Bá Thanh liếc mắt lảng tránh, không muốn truy cứu tiếp.

Cố Tự liếc mắt ra hiệu cho Đinh Mặc, Đinh Mặc lặng lẽ đi ra ngoài, dẫn quản gia vào.

Quản gia sau khi mật báo với Cố Bá Thanh lại bị Đinh Mặc bắt trở lại.