Chương 9: Sợ ma

Con hồng hồ lười nhác tựa vào l*иg sắt, lông đỏ au trên khắp cơ thể, lỗ tai giơ lên giơ xuống, móng vuốt trắng đặt lên mũi, hai mắt nhắm nghiền.

"Thật đáng yêu!" Giang Trĩ Ngư mắt sáng rực lên.

Ở thời đại này, còn có thể nhìn thấy động vật đáng yêu như vậy ư? Mỗi một sinh vật đột biến đều cao như một tòa lâu, chẳng liên quan gì đến từ "đáng yêu" cả.

Giang Trĩ Ngư đưa ngón tay vào l*иg chọc chọc con hồ ly, cảm nhận làn lông xù xù khiến cô thích thú nheo mắt lại.

"Công tử, con hồng hồ này có lẽ đang bị bệnh kín, lúc bắt nó cũng nằm bò như bây giờ." Năm Đẫm Mùa hơi do dự: "Thật sự muốn tặng con này cho tiểu thư Từ à?"

"Nó không bệnh, chỉ là lười thôi."

Giang Trĩ Ngư nói tiếp, con hồng hồ nhướng mắt liếc cô một cái rồi nhắm lại.

Ồ, con nhỏ này thật hiểu tính người đấy.

Giang Trĩ Ngư càng chơi đùa say sưa hơn.

Năm Đẫm Mùa định nói gì đó nhưng thôi, ánh mắt ra hiệu với công tử nhà mình rằng: "Đây chính là con hồng hồ sẽ tặng cho tiểu thư Từ, vậy sao lại để Giang Trĩ Ngư chơi đùa trước thế này?"

Nhưng công tử nhà anh ta chẳng thèm liếc mắt nhìn ta, mà chỉ nhìn chăm chăm vào Giang Trĩ Ngư, Năm Đẫm Mùa thậm chí còn thấy trong mắt anh ta có chút... sủng ái?

Năm Đẫm Mùa run lên bần bật, mình đang nghĩ gì thế này? Công tử nhà anh chỉ yêu mến tiểu thư Từ thôi! Với Giang tiểu thư chỉ là bạn tốt mà thôi!

Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng Năm Đẫm Mùa càng nhìn càng thấy không hợp lý.

...

Chạy tới chỗ đám đông, Lữ Đại Tông mới thả lỏng được thần kinh căng thẳng. Tim anh đập như trống, vội vàng kể lại với ca ca của mình những gì vừa xảy ra.

Lữ Diệu Tổ nhìn đệ đệ với vẻ mặt vô cảm, nếu không phải là đệ đệ của mình, Anh đã sớm đá văng ra rồi, chuyện gì mà lằng nhằng thế.

"Im đi! Thánh Thượng ghét nhất những chuyện tà thuật ngoại đạo này, nếu để người khác nghe thấy lời đó thì chờ bị chém đầu đi!"

Lữ Đại Tông vẻ mặt ủy khuất, hạ giọng nói: "Không phải đâu ca ca, đệ cũng thật sự nghe thấy rồi. Cô ta còn nói muốn chặt ngón tay đệ, dù sao về sau đệ cũng sẽ bị biến thành người tàn tật, nhiều một ngón hay thiếu một ngón cũng không khác nhau. Nhưng miệng cô ta hoàn toàn không nhúc nhích!"

Lữ Diệu Tổ hít một hơi thật sâu: "Im đi, theo huynh vào đây!"

Anh ta nắm lấy cổ áo Lữ Đại Tông, lôi kéo vào trong rừng cây, mới mở miệng: "Cô ta nói đệ sẽ bị biến thành người tàn tật?"