Chương 30: Tiếng động kì lạ

Kết quả chưa động tác được mấy cái, thị thϊếp đã cảm thấy một dòng nước ấm rót vào.

Nhanh vậy sao?

Nàng ta cắn môi, rồi ngủ thϊếp đi

Sáng sớm hôm sau.

Giang Trĩ Ngư còn đang say giấc nồng thì một tiếng khóc nỉ non vang lên, đánh thức nàng dậy.

Nàng bực bội lăn qua lăn lại trên giường rồi vén màn lên hỏi: "Ai đang la hét ở ngoài vậy?"

Thật vất vả mới được ngủ ngon giấc mà không phải lo lắng về tang lễ, thế mà lại bị tiếng ồn ào đánh thức.

Các thị nữ đang nhẹ nhàng chuẩn bị dụng cụ rửa mặt súc miệng ở ngoài bình phong. Nghe nàng hỏi, thị nữ đứng đầu là Trúc Ảnh vòng qua bình phong, vừa dâng trà xanh vừa nói: "Chẳng phải là nhị thúc kia sao, muốn trèo lên núi giả trong vườn nhưng bị ngăn cản nên đang giận dỗi đấy."

Giang Trĩ Ngư nhấp một ngụm trà xanh, nghe vậy cười nhạo: "Ngăn hắn ta làm gì? Các ngươi cứ để mặc, bọn họ không biết tốt xấu còn làm cao. Cứ để hắn ta ngã một lần thì sẽ biết lợi hại. Đi, nói với người ngoài đừng cản, cứ để hắn ta trèo."

Trúc Ảnh gật đầu vâng dạ, đi ra ngoài một lát thì tiếng khóc nỉ non bên ngoài im bặt.

Giang Trĩ Ngư không còn buồn ngủ nữa nhưng cũng chẳng muốn dậy, nàng cuộn mình thành một cái kén trong chăn.

Nhị thúc mà Trúc Ảnh nhắc đến chính là thúc thúc của nàng, Giang Kiến Tiến. Cái tên thì hay nhưng con người lại chẳng xứng với cái tên chút nào vừa ham ăn lười làm lại còn tham của cải, sắc dục.

Vốn dĩ với tư cách là tam đệ của Thừa tướng, được một chức quan thanh nhàn, bổng lộc cũng đủ cho hắn sinh sống.

Nhưng lòng người không đủ, hắn còn học đòi tham ô, thậm chí tham cả tiền hoàng đế dùng để cứu tế dân.

Nếu không nhờ Giang Chiêu Vinh ra sức bảo vệ, đem toàn bộ tài sản và nhà cửa mấy năm nay của Giang Kiến Tiến nộp lên triều đình, chỉ sợ ngay cả cái đầu của hắn cũng khó giữ được.

Tuy giữ được mạng nhưng với việc làm như vậy, kiếp này đừng mong vào triều làm quan nữa. Vì thế Giang Chiêu Vinh nảy ra ý định đưa hắn về quê.

Nhưng đã quen cuộc sống xa hoa ở Thiên Khải, Giang Kiến Tiến làm sao cam tâm trở về vùng Tây Bắc nghèo khó đó?

Mà mẫu thân của họ, Giang lão thái thái cũng là người thiên vị. Con trai thứ kêu vài tiếng là ép Giang Chiêu Vinh phải giữ hắn lại.

Giờ đây cả nhà mấy miệng đều ở tướng phủ, không chỉ không có thái độ ăn nhờ ở đậu mà còn vì sự thiên vị của lão thái thái và sự dung túng của Giang Chiêu Vinh mà hắn trở nên như chủ nhân tướng phủ.