"Bẩm Thánh thượng, thuộc hạ phát hiện mảnh quần áo bị xé rách trên bãi cỏ, nhìn qua đúng là kiểu dáng của nữ tử."
Hoàng đế liếc mắt nhìn qua, hạ lệnh: "Đem đến cho An Nhạc hầu xem."
An Nhạc hầu cầm lấy, vừa xem dải lụa vừa nhìn Giang Trĩ Ngư, cẩn thận đối chiếu.
"Ta không cho rằng thứ này có thể làm bằng chứng." Giang Trĩ Ngư đột nhiên lên tiếng, thậm chí còn tiến lên đứng trước mặt An Nhạc hầu.
An Nhạc hầu vốn là người hào khí, từng trải qua chiến trường, ghét nhất là những kẻ khóc lóc yếu đuối. Thấy Giang Trĩ Ngư dám tiến đến trước mặt mình khi tay còn cầm dải lụa, chút nào không sợ hãi, trong mắt ông ta lóe lên tia tán thưởng.
" Ý ngươi là sao?"
"Rất đơn giản, bộ váy áo này của ta cũng không phải quý giá gì, đừng nói là tú phường trong cung, ngay cả bên ngoài cũng có thể may ra y hệt."
Giang Trĩ Ngư nói xong, trực tiếp quỳ xuống trước mặt hoàng đế: "Xin Thánh thượng minh giám, có kẻ đang giăng bẫy hãm hại thần nữ."
"Nói ta nghe xem."
"Thứ nhất, sức lực của thần nữ tuyệt đối không đủ để chế ngự Lữ nhị công tử. Hơn nữa, rừng rậm mênh mông như vậy, làm sao thần nữ biết Lữ nhị công tử đang ở đâu?"
Giang Trĩ Ngư tiếp tục: "Hung thủ chỉ chặt mất một ngón tay của nhị công tử, lại còn bôi thuốc cho vết thương, đủ thấy hung thủ không muốn lấy mạng nhị công tử. Đã vậy, nếu hung thủ là ta, khi biết rõ nhị công tử còn sống, sao ta lại tự bại lộ thân phận của mình?"
Mọi người liên tục gật đầu.
"Nói về dải lụa này, chắc An Nhạc hầu cũng thấy, váy áo trên người ta không hề hư hại, nhiều lắm chỉ dính chút bẩn khi bắt thỏ hoang thôi. Vậy mà dải lụa lại sạch sẽ. Trong khi váy áo ta không tổn hại, dải lụa này từ đâu ra?"
Giang Trĩ Ngư ngẩng đầu nhìn lên, chậm rãi nói: "Cuối cùng, thần nữ cho rằng thời điểm xuất hiện của nàng thị nữ kia cũng rất trùng hợp."
Cả người Lam Yên run lên, vội vàng nói: "Thánh thượng minh giám, lời nô tỳ nói đều là sự thật."
"Ta cũng đâu nói gì khác. Ta chỉ nói rằng, chắc chắn không chỉ mình ngươi nhìn thấy ta ra ngoài, nhưng lại chỉ có mình ngươi dám nói thẳng ra."
"Thì sao? Nô tỳ chỉ nói những gì nô tỳ nhìn thấy thôi."
Giang Trĩ Ngư buông tay: "Đúng là không có vấn đề gì. Nhưng một tiểu cung nữ không nghĩ đến chuyện bảo toàn bản thân, cũng không lo sợ bị trả thù, thì thật đáng nghi."
Lam Yên sửng sốt, nàng hoảng hốt ngẩng đầu lên, phát hiện mọi người đều đang trầm tư suy nghĩ, tỏ vẻ tán đồng lời Giang Trĩ Ngư.