Chương 1: Xuyên sách

Sương sớm chưa tán, ánh mặt trời mờ mờ.

Các ma ma và thị nữ trong viện đều đã tỉnh ngủ, đang bắt đầu công việc cho một ngày mới.

Trong phòng, lò đồng khắc sen bên cạnh chân giường gỗ thếp vàng vẫn đang tỏa ra khói hương mịt mùng nhẹ nhàng.

Màn che xanh thẫm bị người vén nhẹ lên từ bên trong, sau màn, một bóng người mơ hồ ngồi dậy, ngơ ngác nhìn khắp phòng.

Lục Hân Nhiên ba ngày trước vừa mới xuyên tới, tỉnh lại trong một mớ những tiếng ồn ào hỗn tạp, tiếng hạ nhân la hét gọi nhau ầm ĩ cứ liên tục đâm vào màng tai, cả người nàng ướt sũng, bị bọc trong một cái trăn, đang được người bế trở về phòng.

Sau đó, nàng vẫn cứ nửa mê nửa tỉnh, mãi tới khi phải uống thuốc dùng cơm mới có người gọi nàng dậy, đỡ nàng lên rót cho một chén thuốc cùng một chén cháo.

Bên mép giường còn có một nha hoàn đang nằm bò ra ngủ say sưa, nàng nhìn khắp căn phòng, đầu óc vẫn mơ màng hoảng hốt.

“Ngươi tỉnh rồi sao.”

Một giọng nói non nớt của trẻ con vang lên, sự mơ hồ trong đầu nàng liền lập tức tan biến, nàng liền cảnh giác mà nhìn quanh bốn phía.

“Đừng tìm nữa, ta ở trong đầu ngươi này, ta chính là bảo bối ngươi yêu thương nhất đấy.”

Lục Hân Nhiên cạn lời, “Nói tiếng người giùm đi.”

“Ai nha, chuyện này ấy à, không phải là lúc đó ngươi bệnh nặng sắp chết đến nơi rồi……”

Giọng nói trẻ con kia lắp bắp vang lên, đem quá trình nó cực cực khổ khổ nhét linh hồn nàng vào cơ thể hiện giờ, kĩ càng tỉ mỉ kể lại một lượt.

Sau đó Lục Hân Nhiên liền phát hiện ra mình đã xuyên sách rồi.

Xuyên vào thiên kim thật bởi vì ghen ghét mà tâm lý trở nên vặn vẹo, chuyện xấu nào cũng làm, còn nữ chính thì chính là vị thiên kim giả bị ôm sai với nàng, vẫn luôn ở lại phủ Thượng Thư làm tiểu thư khuê các.

Nguyên thân ở trong sách sau khi trở về phủ Thượng Thư, được chứng kiến sự giàu có sang trọng của phủ Thượng Thư, lại nghĩ đến ngày tháng khổ cực của mình ở nông thôn thì bắt đầu sinh lòng oán hận nữ chính.

Mà tất cả người nhà của nàng thì đều bởi nàng từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, hành vi và lời nói thô thiển mà chán ghét và xem thường nàng.

Ngày nào nguyên thân cũng nơm nớp lo sợ, cẩn thận thu mình, nhưng làm cái gì cũng sẽ bị mọi người cười nhạo, còn thiên kim giả thì lại được tất cả mọi người yêu quý.

Vì thế, sự oán hận trong lòng nàng ngày càng lớn dần lên, sau khi nàng biết thiên kim giả sắp được gả cho hoàng tử thì sự oán hận trong lòng cũng đã đạt tới đỉnh điểm.

Nàng bắt đầu giống như một vai hề nhảy nhót, làm hết tất cả những chuyện xấu xa trên đời để tác hợp cho nam nữ chính, sau đó rơi vào kết cục chết không được tử tế.

Lục Hân Nhiên cảm thán, cái cốt truyện máu chó như vậy mà nàng cũng va vào được!