Hoa Nhụy mím môi: “Hoàng Thượng mang theo một nữ nhân bẩn thỉu trở về, nói là muốn đưa vào cung.”
Ngu Y Lạc giật mình trong lòng.
[Người mà bạo quân mang về không phải là Dương Hân đó chứ?]
“Bổn cung còn tưởng chuyện gì.” Thục phi đặt điểm tâm xuống: “Hậu cung của Hoàng Thượng có nhiều người như vậy, thêm một hai người nữa thì có làm sao?”
Lệ phi cũng chỉ cười nhẹ, nhìn về phía Hoa Nhụy: “Ngươi có nhìn rõ người đó trông như thế nào không?”
Hoa Nhụy lắc đầu: “Hoàng Thượng phái người đưa nàng ta vào lều, nô tỳ không thấy rõ.”
Đúng lúc này, tiếng cười sảng khoái của Hoàng Thượng từ bên ngoài lều vang lên, hắn đưa tay vén rèm lều lên sải bước đi vào.
“Ha ha, Lạc Nhi, con đoán xem phụ hoàng săn được bao nhiêu con mồi.”
Phía sau hắn là vài vị Hoàng tử, Tô đại nhân, và Lý Thừa tướng.
“Tô đại nhân, Thừa tướng, nhanh nói đi, ai săn được nhiều thú nhất.”
Tô đại nhân và Lý Thừa tướng đều không hiểu, tại sao không nói ở bên ngoài mà lại phải chạy vào đây nói, không thể đoán được tâm tư của Hoàng Thượng.
[Bạo quân cố ý chạy vào đây không phải là muốn khoe khoang với mẫu thân đó chứ, lão khổng tước này thích xòe đuôi à?]
Trên đầu Hoàng Thượng xuất hiện mấy vạch đen, mấy vị Hoàng tử ở phía sau phải cố gắng nhịn cười lắm mới không để mình có điều gì khác thường.
“Bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ngài săn được nhiều thú nhất, đứng thứ hai là Tam Hoàng tử, tiếp theo là Thái tử điện hạ.”
Mới vừa rồi Lý Thừa tướng và Tô đại nhân đã kiểm kê xong số lượng, bẩm báo đúng sự thật.
[Bạo quân săn được nhiều thú cũng là điều dễ hiểu thôi, đến nữ nhân ngài cũng săn về được mà, ai có thể so được với ngài chứ!]
Sao Lạc Nhi biết được mình mang người về chứ?
Hoàng Thượng cảm thấy ngạc nhiên, hắn còn định cho Lạc Nhi một bất ngờ mà, kết quả tiểu nha đầu này lại bắt đầu trách móc hắn rồi. “Được, thưởng, tất cả đều thưởng.”
Hắn phớt lờ sự châm biếm của Ngu Y Lạc, nhìn về phía Thái tử: “Ngươi thông báo xuống, chuẩn bị lên đường hồi cung, ở đây buổi tối lạnh, không thích hợp để nghỉ ngơi.”
...
Tứ Hoàng tử vừa nghe phải hồi cung liền vội vã rời khỏi lều của Lệ phi, bước nhanh về phía lều của mình.
Mới đi được vài bước thì bị Thục phi kéo lại.
Tứ Hoàng tử quay đầu, nở một nụ cười: “Mẫu phi có gì chỉ giáo sao?”
Thục phi buông tay ra khỏi áo hắn: “Nghe nói phụ hoàng ngươi đã mang theo một nữ nhân về, ngươi có thấy không?”
Nghe thấy là chuyện này, Tứ Hoàng tử thở phào nhẹ nhõm, may là không phải muốn tra tấn hắn hay là đòi bạc tháng của hắn, nếu không hắn thật sự không lấy ra được.
“Hài nhi không thấy mặt nàng ta, người đó bẩn thỉu, không biết phụ hoàng nhìn trúng cái gì, còn không cho chúng ta nhìn nhiều nữa.”
Thục phi thu hồi ánh mắt, người này rõ ràng chính là muốn tiếp cận Hoàng Thượng, nếu không thì sao lại tự dưng xuất hiện ở khu săn thú của hoàng tộc chứ.
“Mẫu phi, nếu không còn chuyện gì khác thì hài nhi đi thu dọn đồ đạc trước đây.”
Tứ Hoàng tử nói xong định chạy trốn, Thục phi lại kéo hắn lại lần nữa, đưa một tay ra: “Bạc.”
Sợ cái gì thì cái đó tới, Tứ Hoàng tử lập tức không còn cười nổi nữa. “Mẫu phi, hài nhi thật sự không còn bạc.”
Thục phi nhíu nhíu mày: “Trong hậu viện của ngươi không có nữ nhân, Hoàng Thượng ban thưởng cũng không ít, còn có cả bạc tháng của ngươi nữa, ngươi vậy mà lại nói không có bạc với bổn cung sao? Nếu như ngươi đã thành thân, bổn cung đương nhiên sẽ không lấy bạc của ngươi, nhưng ngươi lại không chịu thành thân.”
Tứ Hoàng tử có cảm giác từng câu nói đều như đâm vào trái tim hắn, mặt hắn hiện lên vẻ khổ sở.
“Mẫu phi, phụ hoàng nói về sau sẽ giảm một nửa phần ban thưởng cho hài tử, cho nên…”
Hắn mím môi, nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa, mẫu phi, bạc của người cũng không ít mà.”