Hoàng hậu như bị điều gì đó kí©h thí©ɧ, đưa tay chỉ vào mặt mình, trên mặt lộ rõ vẻ châm chọc, cười nhạo nhìn Hoàng thượng.
Vẻ bình tĩnh tự nhiên vừa rồi hoàn toàn biến mất, giọng nói cũng không khỏi run rẩy.
"Thần thϊếp ác độc? Chẳng lẽ Lục tỷ tỷ là người tốt sao?"
Thường mama định lên tiếng, thì nghe thấy Hoàng thượng quát lớn: "Làm càn, đến nước này rồi mà ngươi còn muốn bôi nhọ Lục hoàng hậu sao?"
Lục hoàng hậu là người được hắn sắc phong làm Hoàng hậu khi mới đăng cơ, hiền lương thục đức, đối đãi với mọi người rất tốt, hậu cung dưới sự quản lý của nàng rất yên bình, hòa thuận, không hề tranh đấu như bây giờ, khiến hắn phải đau đầu.
Ngu Y Lạc cảm thấy mình bị bao trùm bởi cơn thịnh nộ của bạo quân, khiến nàng cảm thấy bất an.
【 Hay là đưa ta cho Tào công công bế đi? Như vậy, ngươi muốn đánh, muốn mắng Hoàng hậu ta đều giơ hai tay hai chân ủng hộ. 】
Hoàng thượng đang tức giận bỗng chốc kìm nén cơn giận, bình tĩnh trở lại.
Chưa kịp để hắn đưa Ngu Y Lạc cho Tào công công, tiếng lòng của tiểu gia hỏa lại vang lên.
【 Bạo quân vừa mới ném chén trà vào người Hoàng hậu, bây giờ có khi lại kích động ném luôn cả ta ra ngoài, hình như hắn quên mất là đang bế ta. 】
Hoàng thượng: "..."
Hắn im lặng, suýt chút nữa thì hắn quên mất thật.
【 Đưa ta cho Tào công công đi... À không đúng, tối qua Tào công công mới đi đổ bô xong, hay là đưa ta cho Thái tử hoàng huynh bế đi, Thái tử hoàng huynh trông có vẻ thơm tho. 】
Thái tử vừa mới biết được thân thế của mình, tâm trạng chắc chắn không tốt, người ta cho mình nhiều đồ quý giá như vậy, mình phải an ủi huynh ấy một chút!
"Thái tử, lại đây bế Lạc Nhi đi."
Hoàng thượng nhìn Thái tử, ra hiệu cho hắn lại chỗ mình.
Thái tử khẽ gật đầu, bước lên phía trước nhận lấy Ngu Y Lạc.
【 Thái tử hoàng huynh quả nhiên thơm thật, ta biết bây giờ huynh ấy đang buồn, cuối cùng cũng biết được mẫu hậu thân sinh của mình là ai, kết quả mẫu hậu lại không còn nữa. Nhưng không sao, chờ ta lớn lên, ta sẽ đối xử tốt với huynh ấy. 】
Thái tử cúi đầu nhìn Ngu Y Lạc trong lòng, tiểu gia hỏa vừa hay miệng cười với hắn, đôi mắt đen láy toát lên vẻ hồn nhiên, vô lo vô nghĩ của một đứa trẻ.
Thấy Thái tử nhìn mình chằm chằm, không nói gì, Ngu Y Lạc giật thót mình.
【 Không phải là ta cười xấu quá làm Thái tử hoàng huynh sợ rồi chứ, hay là bây giờ không khí căng thẳng thế này, ta không nên cười? 】
Thái tử đưa tay xoa đầu nàng, trong lòng dâng lên một tia ấm áp.
Hoàng hậu chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của hắn, phụ hoàng tuy quan tâm hắn, nhưng ngài là bậc đế vương, không thể nào giống như những người phụ thân bình thường khác, ngồi xuống tâm sự với hắn. Đó là điều mà một Thái tử như hắn không nên hy vọng xa vời.
Hoàng hậu nhìn thấy cảnh tượng phụ tử tình thâm trước mặt, trong lòng không khỏi đau nhói.
Nàng ta tiếp tục lên tiếng châm chọc: "Thần thϊếp bôi nhọ Lục tỷ tỷ? Hoàng thượng thử nghĩ xem vì sao Lục tỷ tỷ lại để người phong cho ta làm Quý phi, người cho rằng nàng ta không hề có ý đồ gì sao? Nàng ta chỉ muốn củng cố địa vị của mình mà thôi."
Nàng ta và Lục Tĩnh Nghi vốn là bạn thân từ thuở nhỏ, khi chưa xuất giá, hai người thường xuyên cùng nhau thưởng hoa, uống trà.
Sau này, Lục Tĩnh Nghi tiến cung, trở thành Hoàng hậu tôn quý, còn nàng ta chỉ có thể ngày ngày nghe mẫu thân lải nhải về sự vô dụng của mình.
Rõ ràng là tỷ muội tốt với Lục Tĩnh Nghi, vậy mà sau khi người ta thành Hoàng hậu, xoay người một cái là quên luôn nàng ta.
Ban đầu, nàng ta cũng chỉ nghe cho qua, không để tâm.
Nhưng thời gian lâu dần, Lục Tĩnh Nghi vì Hoàng thượng tuyển phi tần, lại chưa từng nhớ đến người tỷ muội tốt này, trong khi nàng ta biết rõ phụ thân muốn mình tiến cung đến mức nào.
Quả nhiên, phụ thân đã giúp Hoàng thượng phục chế một bức tranh, rồi nói thành là nàng ta phục chế, nàng ta mới được như ý nguyện tiến cung.
Nàng ta vẫn nhớ rất rõ mọi chuyện trong ngày hôm đó, bởi vì người mẫu thân ngày thường lạnh nhạt với nàng ta lại nói chuyện rất lâu.
Nhưng trong lời nói ra, đều dặn dò nàng ta đừng quên người đệ đệ ở nhà.
Sau khi tiến cung, nàng ta gặp được Hoàng thượng uy nghiêm, bên cạnh là Lục Tĩnh Nghi mà nàng ta quen thuộc.
Nàng ta không nhớ rõ Lục Tĩnh Nghi đã nói gì với mình, chỉ nhớ rõ vị Hoàng thượng cao cao tại thượng, mặc long bào, tuấn lãng, uy nghiêm.
"Ngươi nói bậy!" Thường mama hai mắt đỏ hoe, tức giận nói: "Nếu nương nương muốn lợi dụng ngươi để củng cố địa vị, người đã sớm cho ngươi tiến cung rồi, sở dĩ không cho ngươi tiến cung là muốn bảo vệ ngươi, hy vọng ngươi có thể tìm được một lang quân như ý."
Hoàng hậu như bừng tỉnh khỏi dòng hồi tưởng, đột nhiên quay người quát lớn Thường mama: "Câm miệng, nàng ta rõ ràng là không muốn ta sống tốt, còn lang quân như ý gì chứ, ta chỉ muốn tiến cung. Nàng ta rõ ràng biết ta sống khổ sở thế nào, vậy mà lại còn nhúng tay vào chuyện hôn nhân của ta?"
Dù cho đệ đệ có chơi bời lêu lổng, vô dụng đến đâu, trong mắt mẫu thân cũng chỉ có mình hắn ta, còn nàng ta chỉ là một nữ nhi vô dụng.
Chính vì vậy, nàng ta phải vươn lên, muốn những kẻ khinh thường nàng ta phải quỳ gối dưới chân mình, khiến mẫu thân phải hối hận.
"Nếu nương nương không muốn ngươi sống tốt, người đã chẳng dốc lòng tìm kiếm một lang quân tốt cho ngươi, người đã chọn được rồi, định sẽ xin Hoàng thượng tứ hôn cho ngươi, nhưng chưa kịp xin, thì ngươi đã được đưa vào cung."
Hoàng hậu khẽ hừ lạnh một tiếng.
"Giả tạo, ngươi là chó của Lục Tĩnh Nghi, đương nhiên là thấy nàng ta tốt đẹp trăm đường, sau khi bản cung tiến cung, nàng ta đối xử với ta rất tốt, lúc đó ta cũng đã từng nghĩ như vậy."
Đáng lẽ ra nàng ta phải hận Lục Tĩnh Nghi, nhưng khi được đối xử tốt, nàng ta lại mềm lòng.
Cho đến khi nghe được cuộc trò chuyện giữa thái y và Lục Tĩnh Nghi, nàng ta mới hiểu ra tất cả chỉ là lợi dụng.
Hoàng hậu đưa tay lau nước mắt trên mặt, giọng nói vô cùng đau khổ: "Nếu không phải ta nghe được cuộc trò chuyện giữa nàng ta và thái y, biết được cơ thể nàng ta ngày càng suy yếu, có lẽ ta đã bị nàng ta lừa gạt rồi."
Nàng ta nhìn Thường mama với vẻ mặt ngỡ ngàng, nói: "Ngươi không biết đâu, nàng ta biết mình không sống được bao lâu nữa, nên mới để Hoàng thượng sắc phong cho ta, chẳng phải là muốn lợi dụng ta sao? Ta gϊếŧ nàng ta cũng chỉ là muốn giải thoát cho nàng ta mà thôi!"
Dù sao cũng không sống được bao lâu nữa, còn đợi đến lúc sinh con, rồi lại đau khổ dằn vặt.
"Ta biết cơ thể nương nương không tốt, nhưng không ngờ ngươi cũng biết." Nương nương cố ý không cho Phương quý phi biết chuyện này.
Hoàng thượng xoa xoa huyệt thái dương, liếc nhìn Tào công công.
"Đi lấy bức thư mà Lục hoàng hậu đã để lại cho trẫm."
Hắn biết cơ thể Lục hoàng hậu không tốt, nên mới không nghi ngờ cái chết của nàng ấy, bây giờ nghe các nàng nhắc đến chuyện này, hắn mới nhớ ra Lục hoàng hậu có để lại cho hắn một bức thư.
Bảo hắn mở ra xem khi Phương Nguyệt phạm phải sai lầm.
Tào công công nhanh chóng ôm một chiếc tráp đến.
Ngu Y Lạc vươn cổ, nàng rất tò mò muốn biết Lục hoàng hậu đã viết gì trong thư.
"Hoàng thượng." Tào công công mở tráp, hai tay nâng bức thư đưa cho Hoàng thượng.
Không chỉ Ngu Y Lạc tò mò, mà ngay cả Hoàng hậu cũng nhìn chằm chằm vào bức thư trong tay Hoàng thượng.
"Đưa cho nàng ta đi!" Hoàng thượng liếc nhìn Hoàng hậu, "Bức thư này là dành cho nàng ta."
Tào công công đi xuống, đưa thư cho Hoàng hậu.
Hoàng hậu vội vàng giật lấy, nôn nóng mở ra xem, sau khi xem xong, nàng ta đột nhiên cười ha hả, cười đến mức nước mắt giàn giụa.
Khiến người ta không biết là nàng ta đang cười hay đang khóc.
"Thì ra là vậy, thì ra những gì mà ta luôn tự hào đều là do Lục tỷ tỷ ban cho, là ta sai rồi!"