Chương 42

Thường mama ngẩng đầu, liếc nhìn Thái tử, dòng suy nghĩ dần trôi về quá khứ, chìm vào hồi ức.

"Năm đó, Hoàng hậu nương nương và Phương quý phi cùng lúc mang thai, nương nương tốt bụng muốn để Phương quý phi chuyển đến ở chung cung, để tiện bề chăm sóc lẫn nhau, cùng nhau trò chuyện.

Hậu cung hiểm ác, huống hồ còn đang mang thai, vạn nhất Phương quý phi có mệnh hệ gì, nương nương chắc chắn không thoát khỏi liên lụy.

Cho nên lão nô đã khuyên nhủ nương nương, khuyên đi khuyên lại, nương nương cũng không nghe, lão nô chỉ đành chấp nhận cho Phương quý phi chuyển đến. Ban đầu mọi chuyện đều rất yên ổn, nương nương có thêm người tỷ muội tốt là Phương quý phi bầu bạn, tâm trạng cũng vui vẻ hơn, lão nô cũng dần dần yên tâm."

Nói đến đây, Thường mama dừng lại một chút, trên mặt lộ rõ vẻ hối hận, rồi lại tiếp tục kể.

"Cho đến ngày sinh nở, hôm đó là một đêm mưa gió bão bùng, Phương quý phi đột nhiên đau bụng dữ dội, lão nô biết là sắp sinh rồi, bèn vội vàng đi tìm bà đỡ đến.

Nương nương lo lắng cho Phương quý phi, dặn dò lão nô cố gắng giúp đỡ, bản thân người cũng ở bên cạnh an ủi Phương quý phi. Con của Phương quý phi sinh ra, là một thai chết lưu, nàng ta ôm đứa bé khóc lóc thảm thiết.

Nương nương thấy vậy không khỏi động lòng trắc ẩn, bèn tiến đến an ủi nàng ta. Đúng lúc này, bụng nương nương cũng bắt đầu đau, nô tỳ vội vàng đỡ người nằm xuống giường, mọi người cuống cuồng chạy đôn chạy đáo giúp nương nương đỡ đẻ, trong tiếng khóc oe oe của đứa trẻ sơ sinh, nương nương đã hạ sinh một tiểu hoàng tử.

Người nhìn tiểu hoàng tử một cái, nghe thấy tiếng Phương quý phi khóc nức nở bên cạnh, bèn bảo lão nô đi mời Hoàng thượng đến. Nhưng hôm đó Hoàng thượng lại không có trong cung, lão nô không gặp được người.

Đợi lão nô trở về cung của nương nương, thì nhìn thấy Phương quý phi với vẻ mặt nham hiểm đang dùng gối đè lên mặt nương nương, người ra sức giãy giụa, nhưng càng giãy giụa, Phương quý phi lại càng dùng sức hơn."

Bầu không khí trong Ngự Thư Phòng trở nên vô cùng nặng nề, theo lời kể của Thường mama, xung quanh như bao trùm một luồng khí bi thương.

Thường mama hít hít mũi, giọng nói khàn đặc: "Lúc đó lão nô đang ở sau bình phong, định xông ra ngăn cản Phương quý phi, thì nương nương phát hiện ra lão nô, người lắc đầu với lão nô, ra hiệu không cần ra ngoài.

Lão nô chỉ biết lấy tay che miệng, sợ phát ra tiếng động sẽ bị Phương quý phi phát hiện, trơ mắt nhìn nương nương bị sát hại."

Bà biết lý do vì sao nương nương không cho mình ra ngoài, nếu mình thực sự ra ngoài, bị Phương quý phi phát hiện cũng chỉ có đường chết, như vậy tính mạng của tiểu hoàng tử vừa mới chào đời sẽ khó mà giữ được.

Bởi vì lúc đó những người bên cạnh nương nương đều đã bị Phương quý phi đuổi đi hết, thay vào đó bằng người của ả ta.

"Chuyện sau đó chắc Hoàng thượng cũng biết rồi." Thường mama thu hồi suy nghĩ, lau nước mắt, "Phương quý phi đã đánh tráo hai đứa trẻ, nói với Hoàng thượng rằng nương nương vì khó sinh mà chết, lúc đó đã là hai ngày sau, những người biết chuyện đều đã bị Phương quý phi diệt khẩu."

Ngu Y Lạc nghe mà đau lòng, nhìn Thái tử đang đứng phía dưới, nàng muốn đưa tay ra vỗ về bờ vai hắn.

【 Thái tử hoàng huynh đừng đau lòng, Lục hoàng hậu yêu thương người, chính vì yêu thương người, nên mới không để Thường mama ra ngoài, người đang cố gắng hết sức để bảo vệ người. 】

"Người đâu, mau đưa Hoàng hậu, ả độc phụ kia cùng với Chu mama đến đây cho trẫm."

......

Lính thị vệ nhận lệnh đi đến tẩm cung của Hoàng hậu, trực tiếp đẩy cửa xông vào.

"Kẻ nào to gan dám xông vào tẩm cung của Hoàng hậu!"

Lan Chi nghe thấy tiếng động, bước nhanh ra ngoài quát lớn.

"Hoàng thượng ra lệnh cho chúng ta đến đưa Hoàng hậu đến Ngự Thư Phòng, đừng cản trở chúng ta thi hành công vụ."

Người dẫn đầu đẩy Lan Chi sang một bên, đi thẳng vào trong.

Nghe thấy tiếng bước chân, Hoàng hậu thản nhiên nhìn đám thị vệ.

"Hoàng thượng cho người đến đưa bản cung đi, là vì chuyện gì?"

Không ai trả lời câu hỏi của nàng ta.

"Hoàng hậu nương nương, mời người đi theo chúng ta!"

Hoàng hậu khẽ nhướng mày, đứng dậy đi ra ngoài.

Cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt, khiến nàng ta không thể nào làm ngơ được.

"Lan Chi." Nàng ta quay đầu nhìn Lan Chi với vẻ mặt đầy lo lắng, "Nếu lần này bản cung đi mà không trở về, ngươi hãy mang theo bạc ra cung đi!"

…..

Trước cửa Ngự Thư Phòng.

Chu mama bị đưa đến, nhìn thấy Hoàng hậu, trong mắt bà ta hiện lên vẻ vui mừng.

"Nương nương, Hoàng thượng tha tội cho người rồi sao?"

"Nhanh vào trong."

Tên thị vệ mất kiên nhẫn đẩy bà ta một cái.

Chu mama vẫn chưa nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, mấy ngày nay bà ta bị nhốt trong kho củi, mỗi ngày chỉ được ăn một bữa, bây giờ Hoàng hậu nương nương được thả ra, bà ta phải mau chóng kể lại chuyện này, để người trừng trị Thái tử thay mình.

"Hoàng thượng, người đã đưa đến rồi."

Hoàng hậu khẽ hất cằm, nhìn thấy Thường mama, đồng tử bà ta lập tức giãn ra, trong lòng dâng lên nỗi kinh hãi.

Sao tiện tỳ này lại ở đây, không phải bị Chu mama xử lý rồi sao?

"A a a, ma, ma..." Chu mama chỉ tay về phía Thường mama, sợ hãi đến mức nói năng lắp bắp, "Ngươi, ngươi không phải đã chết rồi sao, ma, ngươi là ma..."

Bà ta nhớ rất rõ, người này chắc chắn đã chết rồi, tại sao lại xuất hiện ở hoàng cung, chẳng lẽ là đến tìm mình báo thù?

"Chu mama, mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ, đây là người, ban ngày ban mặt sao lại có ma?" Hoàng hậu nhíu mày, tức giận nói.

Đúng là đồ ngu dốt, chỉ giỏi thêm chuyện.

"Tham kiến Hoàng thượng." Nói xong, nàng ta dịu dàng cúi người hành lễ, "Không biết Hoàng thượng cho người truyền thần thϊếp đến đây, là vì vị cố nhân Thường mama này sao?"

Hoàng thượng khẽ hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Hoàng hậu vẫn còn nhớ rõ Thường mama, trí nhớ thật tốt."

Hoàng hậu làm như không nghe thấy lời châm chọc của Hoàng thượng, mỉm cười nhìn Thường mama, giọng điệu như thường, nhưng chiếc khăn trong tay lại bị nàng ta siết chặt đến biến dạng.

"Thần thϊếp năm đó và Hoàng hậu tỷ tỷ thân thiết như tỷ muội, lúc mang thai Thái tử cũng luôn ở trong cung của tỷ ấy, đương nhiên là sẽ không quên Thường mama."

【 Cái bản mặt thật dày, dám gϊếŧ người ta còn dám gọi người ta là tỷ tỷ, thật không biết xấu hổ là gì. 】

"Ả độc phụ kia, nương nương tốt bụng cho ngươi ở chung cung, ngươi lại dám ra tay sát hại người, còn cướp đi Thái tử, vậy mà bây giờ còn dám gọi người là tỷ tỷ!"

Thường mama trừng mắt nhìn Hoàng hậu, hận không thể xông lên xé nát khuôn mặt giả tạo của nàng ta.

"Thường mama, bản cung biết ngươi đau lòng vì Hoàng hậu tỷ tỷ đã qua đời, nhưng ngươi không thể vu oan giá họa cho bản cung như vậy."

Thường mama suýt chút nữa bật cười thành tiếng, "Năm đó nương nương không nên cho ngươi ở chung, càng không nên mềm lòng với kẻ lòng lang dạ sói như ngươi!"

Trong mắt Hoàng hậu hiện lên tia oán hận, siết chặt chiếc khăn, đầu ngón tay trắng bệch.

Ngay sau đó, nàng ta nhìn về phía Thái tử với vẻ mặt ủ rũ, bi thương, không nói một lời.

"Thái tử, ngay cả ngươi cũng cho rằng mình không phải do bản cung sinh ra sao?"

Hoàng thượng tức giận đập mạnh chén trà xuống đất.

"Đủ rồi, Thường mama đã kể lại mọi chuyện năm đó, ngươi có chối cãi cũng vô ích, trẫm có rất nhiều cách khiến ngươi phải mở miệng."

Hoàng hậu khẽ cười một tiếng, nhìn Hoàng thượng với đôi mắt ngấn lệ.

"Chẳng lẽ tình nghĩa phu thê mười mấy năm qua còn không bằng vài câu nói của Thường mama sao? Hoàng thượng luôn như vậy, cùng là Hoàng hậu, tại sao người lại có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng tỷ tỷ, còn đối với thần thϊếp chỉ có sự nghi ngờ?"

Lúc Hoàng hậu còn sống, nàng ta không đấu lại được, bây giờ người đã chết, nàng ta vẫn không đấu lại được.

"Ít ra Lục hoàng hậu sẽ không độc ác như ngươi!"