Chương 41

Nàng không biết Trương bà tử đã phải trải qua những gì mới lưu lạc đến Thái gia, kể chuyện của bà ấy cho Lệ phi nương nương quả thật không ổn, nhưng nhỡ đâu Hoàng Thượng thực sự muốn gặp Trương bà tử thì sao?

Trên đường về, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, dù thế nào đi nữa, nàng sẽ không can thiệp vào quyết định vào cung của Trương bà tử.

Trương bà tử không nói gì, hai tay siết chặt lấy nhau, che giấu sự bất an trong lòng.

Mười mấy năm qua, chỉ cần nhắm mắt lại, hình ảnh hiện lên trong đầu bà đều là cảnh tượng nương nương bị hãm hại đến chết.

Mọi chuyện như vừa mới xảy ra ngày hôm qua, khiến bà nhớ rất rõ ràng.

Chẳng lẽ Hoàng Hậu biết bà còn sống, bèn nói cho Hoàng Thượng, nên người mới cho người tìm kiếm mình?

Bao năm qua, bà luôn muốn hồi cung để nói cho Hoàng Thượng biết sự thật năm đó, nhưng lại sợ hãi.

Bà không sợ chết, mà là biết rằng kẻ độc ác kia đang ngồi trên ngai vị Hoàng Hậu, bà sợ Hoàng Thượng vì một câu nói của ả mà giao bà cho ả ta.

Bà càng sợ mình không thể hoàn thành di nguyện cuối cùng của nương nương, nói cho Thái tử biết thân phận thực sự của chàng, để chàng biết mẫu thân mình là người nào.

"Trương bà tử," thấy bà im lặng đã lâu, Lý Thiến nhẹ nhàng gọi, trên mặt lộ vẻ lo lắng, "Nếu người không muốn đi thì không sao cả, ta có thể từ chối Lệ phi nương nương."

Trương bà tử chầm chậm buông tay, đi đến bên cửa sổ, giọng nói có chút khàn đặc, "Ngươi có biết Lệ phi là người thế nào không?"

Khi bà xuất cung, Lệ phi chắc chắn chưa có địa vị như hiện tại, hậu cung giai nhân nhiều như vậy, nhỡ đâu Lệ phi là người của kẻ độc ác kia, chẳng phải bà sẽ tự chui đầu vào lưới sao?

"Lệ phi nương nương là người rất tốt, vô cùng rộng lượng và dịu dàng, hiện giờ rất được sủng ái."

Rộng lượng và dịu dàng?

Trương bà tử không tin, kẻ độc ác kia cũng từng dùng vẻ ngoài như vậy để lừa gạt Hoàng Thượng, khiến nương nương phải chết oan uổng.

"Vậy quan hệ giữa nàng ta và Hoàng Hậu hiện giờ thế nào?"

Lý Thiến không hiểu vì sao Trương bà tử lại hỏi vậy, nhưng vẫn không chút do dự kể lại tất cả những gì mình biết được từ phụ thân.

"Hai người họ không thân thiết, Hoàng Hậu bị giam lỏng chính là do nàng ta hãm hại tiểu công chúa và Lệ phi."

"Ngươi nói gì?" Trương bà tử kích động quay người lại, "Ngươi nói Hoàng Hậu bị giam lỏng?"

Lý Thiến gật đầu, "Đúng vậy, ta nghe phụ thân nói."

Trương bà tử vô cùng kích động, bà nắm chặt lấy tay Lý Thiến, "Lý tiểu thư, làm phiền ngươi cho người chuẩn bị xe ngựa, ta muốn vào cung ngay."

Nhân lúc ả độc phụ kia bị giam lỏng, bà có thể ra tay trước.

Lý Thiến cảm thấy tay mình như muốn gãy bởi sự kích động của bà.

Chú ý đến việc nàng nhíu mày, Trương bà tử mỉm cười buông tay, "Ta thất lễ rồi."

Lý Thiến xoay người đi ra ngoài sai người chuẩn bị xe ngựa, nghĩ mình không thể đưa Trương bà tử vào cung được, định bụng đi tìm phụ thân.

Chân nàng còn chưa bước ra khỏi cửa, đã thấy Lý thừa tướng đi về phía này.

"Phụ thân, nữ nhi vừa lúc có việc muốn tìm người!"

Lý thừa tướng cười nói: "Trùng hợp quá, ta cũng có việc muốn tìm con, Lệ phi nương nương cho người đến truyền lời, con thấy thế nào, có muốn vào cung không?"

Ông vừa nhận được lời nhắn từ trong cung, Hoàng Thượng muốn ông đưa bà tử bên cạnh nữ nhi vào gặp.

Cũng không biết bà tử này là ai, mà Hoàng Thượng lại muốn đích thân gặp mặt.

"Muốn chứ," Lý Thiến như nhớ ra điều gì đó, "Chẳng lẽ phụ thân đến tìm nữ nhi là vì chuyện này sao, con còn đang muốn tìm người đưa bà ấy vào cung đây!"

......

Trương bà tử ngồi trên xe ngựa cùng thừa tướng vào hoàng cung, trong lòng vừa khẩn trương lại vừa kích động.

Không biết hiện giờ Thái tử điện hạ đã lớn khôn như thế nào rồi.

Lý thừa tướng lặng lẽ đánh giá Trương bà tử, nhưng cũng không nhận ra điều gì khác thường.

Hoàng Thượng chỉ cho người đến truyền lời, chứ không nói rõ là chuyện gì.

Hai người mỗi người một tâm trạng, không ai nói với ai câu nào, im lặng nghe tiếng bánh xe lăn trên đường cho đến khi đến cửa cung.

Đứng trước cung môn, nhìn hoàng cung vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, mắt Trương bà tử bỗng đỏ hoe, trong lòng dâng lên nỗi chua xót khó tả.

"Trương bà tử, đi thôi!"

Đi một mạch đến tận Ngự Thư Phòng, Lý thừa tướng phát hiện bà tử này dường như còn quen thuộc hoàng cung hơn cả ông, rẽ vào chỗ nào bà đều biết rõ.

"Thừa tướng đại nhân, Hoàng Thượng có lời, ngài cứ trực tiếp vào đi."

Lý thừa tướng gật đầu, cùng Trương bà tử bước vào Ngự Thư Phòng.

Bên trong Ngự Thư Phòng vô cùng yên tĩnh, Hoàng Thượng một tay bế tiểu công chúa, một tay phê duyệt tấu chương.

Tào công công đứng sau lưng Hoàng Thượng, thấy thừa tướng bước vào bèn nhẹ giọng nhắc nhở.

"Hoàng Thượng, thừa tướng đại nhân đến rồi."

Hoàng Thượng đặt bút xuống, khép tấu chương lại, nhìn về phía Trương bà tử.

"Thường mama, trẫm đã chờ ngươi rất lâu rồi."

"Thần tham kiến Hoàng Thượng."

"Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng."

Thường mama cảm thấy nước mắt mình sắp trào ra.

"Đứng dậy đi, những năm qua chắc ngươi đã chịu nhiều ủy khuất."

【 Thường mama đã xuất hiện, tốc độ vào cung nhanh như vậy thật nằm ngoài dự đoán của mọi người, bởi rốt cuộc mama này chả tin tưởng ai trong cung ngay cả bạo quân cũng không tin. 】

Hoàng Thượng bị đâm một nhát chí mạng, liếc nhìn nữ nhi đang mở to mắt trong lòng.

Lại nghe tiểu gia hỏa tiếp tục.

【 Trước đây bạo quân đối xử với Hoàng Hậu cũng không như vậy, Thường mama lo lắng mình vào cung sẽ bị giao cho Hoàng Hậu, quay đi quay lại đã bị xử lý. 】

Nếu không biết Hoàng Hậu độc ác như vậy, có lẽ Hoàng Thượng đã thực sự làm như thế.

"Vì nương nương và Thái tử điện hạ, lão nô không hề thấy ủy khuất." Giọng Thường mama nghẹn ngào, "Phải chăng Hoàng Thượng nghi ngờ cái chết của nương nương năm đó có uẩn khúc, nên mới cho người tìm lão nô vào cung?"

Lý thừa tướng đứng bên cạnh nghe mà sửng sốt, ông thấy cuộc đối thoại giữa Hoàng Thượng và bà tử tự xưng là mama này thật khó hiểu, tách ra nghe thì hiểu, nhưng ghép vào lại chẳng hiểu gì cả.

Không phải bà tử này là người của Thái gia sao, sao lại là Thái tử điện hạ, lại là nương nương, khiến ông nghe mà mơ hồ.

…..

Hoàng Thượng vừa cho người đưa Thường mama vào cung, Thái tử bên kia đã nhận được tin tức.

Thái tử thay bộ y phục khác, dẫn theo thị vệ đi đến Ngự Thư Phòng.

Sau khi thị vệ vào bẩm báo, hai người mới được phép đi vào.

【 Thật tốt quá, Thái tử hoàng huynh cuối cùng cũng biết mình là hoàng tử của Lục hoàng hậu rồi. 】

Nghe thấy Thái tử cầu kiến, đôi mắt Thường mama liền hướng thẳng về phía cửa ra vào.

Người đi trước là Thái tử, mặc bộ bào phục màu trắng điểm kim tuyến, dáng người thẳng tắp, đầu đội ngọc quan, gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhìn từ xa toát lên vẻ khiêm tốn ôn nhu, đúng là người có phong thái như ngọc.

Đây chính là Thái tử điện hạ sao?

Khí chất và phong thái của chàng rất giống với nương nương, nếu nương nương còn sống, chắc chắn người sẽ rất vui mừng.

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng."

"Đứng dậy đi, trẫm cũng đang định cho người đi gọi con đến để cùng nghe chuyện này."

Lý thừa tướng cảm thấy mình có hơi thừa thãi, nhưng Hoàng Thượng lại không có ý định cho ông lui ra, nên ông chỉ đành đứng im như pho tượng.

"Tạ phụ hoàng." Thái tử nhìn về phía Thường mama, khó hiểu hỏi: "Không biết vị mama này là?"

Chẳng lẽ đây là người mà Lạc Nhi nhắc đến, người biết rõ sự thật năm đó?

"Thái tử điện hạ, lão nô chính là mama từng hầu hạ bên cạnh Lục hoàng hậu, cũng chính là mẫu hậu của người."

Lời này vừa nói ra, ngoại trừ Thái tử và Hoàng Thượng là người trong cuộc, còn Lý thừa tướng và Tào công công đứng bên cạnh đều ngớ người ra.

"Thường mama, hãy kể lại tất cả những gì ngươi biết, nếu là sự thật, trẫm nhất định sẽ trả lại công bằng cho Lục hoàng hậu."

Thường mama quỳ xuống đất, dập đầu thật mạnh.

"Những gì lão nô nói đều là sự thật."