Chương 4

Edit : Yreny Hồ

Lệ phi hơi suy tư một chút, đối với danh tự này nàng cũng rất hài lòng, định mở miệng nói lại nghe thấy tiếng lòng của Y Lạc.

[ Lạc lạc hoạt bát, ngoan cố như đá xác thực hợp với ta. Còn về phần người ấy chắc là muốn mượn lời thổ lộ với mẫu phi nha.]

Hoàng thượng :"......"

Lệ phi :"......."

Này Y Lạc đúng là thông minh nhưng không nhiều. Thật tốt ngụ ý bị nàng giải thích như vậy.

" Lạc Lạc, câu này ngụ ý rằng, trẫm muốn con lớn lên ôn tồn lễ độ, dáng vẻ hào phóng. Gặp chuyện gì cũng luôn kiên cường vượt qua."

Hoàng thượng nhẫn nại giải thích cho tiểu công chúa, không biết vì sao tiểu gia hỏa lại nói hắn muốn thổ lộ với Lệ phi.

Ngu Y Lạc trong lòng lại chậc chậc một tiếng.

[ Giảo biện đi, cứ tiếp tục giảo biện đi, nếu không phải đối mẫu phi có ý tứ. Vậy tại sao sau khi mẫu phi chết ngươi lại tìm đến thế thân. Về sau trải qua nhiều lần kịch bản cẩu huyết, ngươi chắc chắn sẽ rõ lòng mình. Mẫu phi chết ngươi hối hận, ngoại tổ phụ, cữu cữu chết ngươi càng hối hận. Đáng tiếc thế gian không có thuốc hối hận.]

Hoàng thượng kiềm chế bản thân khỏi ý nghĩ muốn ném nữ nhi này xuống đất. Tiểu gia hỏa này đối với hắn ý kiến thật lớn a!

" Hoàng thượng, thần thϊếp đêm qua mơ thấy ca ca. Không biết ca ca ở biên quan có việc gì không ?" Nghe được tiếng lòng của nữ nhi, nàng nhớ tới chính sự vội thấp thỏm dò hỏi.

" Kim tướng quân tại biên quan không có việc gì. Trẫm nghe nói hắn lẻn vào địch quốc bên trong, tin tưởng chắc không bao lâu nữa hắn sẽ hồi kinh."

Hoàng thượng nói xong vẻ mặt đắc ý, vểnh tai lên nghe tiếng lòng của Ngu Y Lạc.

[ Ta đi, cái này bạo quân OOC a, hắn làm sao tin tưởng cữu cữu không phải thông đồng với địch phản quốc? Chẳng lẽ là bởi vì chứng cứ còn không có cầm tới tay? Ngày mai tảo triều liền có người đưa chứng cứ.]

Hoàng thượng nghe xong, lông mày nhẹ nhíu một cái. Hắn sẽ không phán tội oan cho trung thần, ngày mai phải ôm Lạc Lạc đi cùng. Không biết chừng lại biết được nhiều sự tình hơn tỉ như vì sao hắn lại chết.

" Trẫm nhìn thấy Lạc Lạc cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái. Ngày mai tảo triều trẫm liền đưa Lạc Lạc đi cùng."

Lệ phi đang ngẩn người, tiếng lòng u oán của nữ nhi lại vang lên.

[ Này bạo quân đúng là bạo quân a, ta mới sinh được một ngày ngươi đã bắt ta đi làm việc. Lại còn nói thấy ta tinh thần sảng khoái, ta lại không phải dược an thần gì đấy. Này mình có lẽ là mệnh làm công đi.]

Ở thế kỉ 21, ngày ngày đều phải đi làm, đến đây cũng chẳng khác là bao, này chắc chắn là vận mệnh làm công a.

[ Được rồi, bắt làm việc thì làm việc thôi, cùng lắm ngày mai tảo triều ta liền nghĩ cách cứu cữu cữu uy vũ đỡ cho mỹ nhân mẫu thân phải thương tâm.]



Lệ phi chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, nữ nhi đúng là tri kỷ. Nhưng nàng mới chỉ là một đứa trẻ dù có thông minh thì cũng làm được gì chứ.

Hoàng thượng ôm Ngu Y Lạc một hồi cũng không nghe thấy có thêm tin tức gì hữu dụng, mà toàn là lời lẽ nói xấu hắn. Hắn rõ ràng không phải như vậy, nhưng tiểu gia hỏa vẫn cứ tiếp tục giội nước bẩn lên người hắn, hắn lại không có cách nào phản bác.

Nhỏ như vậy tiểu gia hỏa nếu biết mình nghe được tiếng lòng của nàng chắc chắn sẽ không biết được thêm thông tin hữu dụng nào khác. Buồn bực không thôi, hắn liền ăn nhiều hơn mấy bát cơm mới cảm thấy thư thái hơn, liền đứng người lên dự định rời đi.

[ Ai, cuối cùng cũng chịu đi rồi nha, trả lại cho ta cùng mỹ nhân mẫu thân thế giới hai người a.]

Hoàng thượng bước chân chợt dừng lại, phía trước đi tới một người ăn mặc tương đương với cung nữ. Nhìn thấy Hoàng thượng hơi kinh ngạc.

" Phù Dung, ngươi tìm nương nương có việc gì sao ?" Thấy nàng càn rỡ nhìn hoàng thượng Trương ma ma không vui lên tiếng.

Phù Dung giật mình thu lại bộ dạng thất thố vội cúi người hành lễ, âm thanh không khỏi thả nhẹ mấy phần.

[ Cổ đại vậy mà cũng có trà xanh nha.]

Lệ phi cùng Hoàng thượng nghe không hiểu ý tứ của nữ nhi nên chủ động bỏ qua câu nói này.

Từ khi sinh xong tới giờ, nàng hồi tưởng lại hình như chưa từng nhìn thấy qua Phù Dung.

" Bẩm nương nương, nô tỳ bụng dạ không được tốt nên xin lui về nghỉ ngơi. Hiện tại đỡ hơn liền đến thịnh tội với nương nương."

Phù Dung cúi đầu, gương mặt hồng nhuận nhìn không ra đã từng bị bệnh. Lệ phi nàng không phải người ngu, Phù Dung bên người nàng từ nhỏ tới lớn. Mắt của nàng luôn cao hơn đầu, trang phục trên người nàng không khác gì chủ tử chứ không phải là kiểu dáng cung nữ thường mặc.

" Đã không khỏe liền cứ nghỉ ngơi, còn ăn vận một thân trang phục như này tới làm gì ?"

Lệ phi thả đũa cầm lên chiếc khăn lau nhẹ miệng, hờ hững nói.

Phù Dung sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn đến Lệ phi biểu lộ như thường mới nhẹ nhàng thở ra.

Hoàng thượng thấy vậy cũng không đi nữa liền quay lại ghế ngồi.

[ Còn có thể làm gì a, này một thân trang phục chắc chắn là đến quyến rũ bạo quân. Mở miệng nói dối cũng thật là lưu loát, ta mắt vàng cũng không thiếu một phần của nàng ở trong cùng đồng lõa đâu.]

Ngu Y Lạc nhả thanh xong mới chú ý tới Hoàng thượng ngồi trở về.

" Nô tỳ hiện tại đã vô sự, Tạ nương nương quan tâm."

Lệ Phi nhẹ gật đầu, nghe nữ nhi, đã khẳng định Phù Dung là kẻ ăn cây táo rào cây sung.

Nghĩ đến trước đó Phù Dung không ít lần nói nhỏ bên tai nàng rằng có không ít nương nương dùng nha hoàn có tư sắc để níu giữ hoàng thượng. Bản thân mình lại răn dạy nàng, chắn con đường của nàng nên mới ghi hận trong lòng.



" Lệ phi, cái này là cung nữ thϊếp thân của nàng sao ?"

Hoàng thượng nhập một ngụm trà tiếp tục nói :" Lúc nãy nàng va phải trẫm, Tào công công, đem nàng lôi xuống luận côn đánh chết."

Phù Dung khóe miệng đang cười bỗng trở nên cứng đờ. Nàng cho rằng câu đầu Hoàng thượng hỏi là để ý đến nàng, không nghĩ tới lại là muốn đánh chết nàng. Liền hoảng hốt vội quỳ xuống dập đầu cầu xin.

" Hoàng thượng tha mạng, nô tỳ không có ý tứ muốn va phải người."

Ngu Y Lạc nghe được lời nói của hoàng thượng, trong lòng không khỏi tán dương.

[ Bạo quân đúng là đại sư a, nhìn đến Phù Dung liền biết được tính toán của nàng. Này liền giúp mẫu phi giải quyết một con sâu con mọt có hại này đi.]

Hoàng thượng nghe được khóe môi không khỏi giương lên một cái trong lòng vui vẻ.

[ Cũng có thể là Phù Dung không đủ đẹp, nếu như đẹp một chút có lẽ không nói hai lời liền thu.]

Hoàng thượng :"........"

Hắn là dạng người như vậy sao. Hậu cung phi tử là đám đại thần nhét cho hắn, hắn cũng đâu có muốn. Lại nói hắn ngày ngày ở Ngự thư phòng, mấy cái phi tử ấy hắn còn không nhớ nổi mặt. Tiểu gia hỏa này lại nói hắn giống như một hôn quân ăn chơi hưởng lạc.

Đứng phía ngoài người kéo đến lôi Phù Dung lôi ra ngoài.

" Nương nương, nô tỳ không phải cố ý va phải hoàng thượng." Phù Dung gấp đến độ khóc ra tiếng, giãy giụa bò về phía Lệ phi đang có gương mặt hờ hững.

" Nương nương, nô tỳ bên người từ nhỏ, nương nương xin hãy cứu lấy nô tỳ với ."

Hoàng thượng sợ Lệ phi mền lòng giữ mạng cho Phù Dung. Liền quát lớn hai người thị vệ :

" Không biết đường mà bịt miệng nàng ta lại sao ? Còn muốn để trẫm đến dạy các ngươi ?"

Lệ Phi nghe không được tiếng lòng của nữ nhi, hắn có thể nghe được liền không thể lưu lại cái người này tiếp tục hầu hạ, vạn nhất tổn thương nữ nhi, hắn tìm ai khóc đây?

Hai người bận bịu lấy ra một tấm vải nhét vào miệng Phù Dung bên trong, kéo ra ngoài dùng trượng đánh chết.

Chờ dùng trượng đánh chết kết thúc, Hoàng Thượng mới hài lòng đứng người lên, nhìn về phía Lệ Phi.

"Trẫm quay đầu để Nội Vụ Phủ cho ngươi phát mấy cái thành thật một chút tới hầu hạ."

Nói xong chờ lấy Ngu Y Lạc khen hắn, đáng tiếc chờ hồi lâu, cái gì cũng không nghe thấy.

"Hoàng Thượng?" Tào công công nhìn xem Hoàng thượng đứng dậy đi tới cửa, lại dừng lại, không hiểu kêu một tiếng.