Chương 37

Edit: Tun Si

Hoàng Thượng: “……”

Dù lời khen có chút có lệ, không nghiêm túc như khi khen Thái Tử và Tam hoàng tử, nhưng dù sao cũng là khen.

Xe ngựa nhanh chóng được chuẩn bị xong, Hoàng Thượng ăn vận điệu thấp, mang theo Ngu Y Lạc xuất cung.

Xe ngựa chạy chưa được bao lâu thì dừng lại trước cửa Thái sư phủ.

Ngu Y Lạc được ôm xuống xe, trước mắt hiện ra một tòa phủ đệ, ngước mắt lên nhìn thấy một tấm biển gỗ lim chữ vàng treo trên cổng chính sơn son thếp vàng, trên đó có hình rồng bay phượng múa cùng ba chữ "Thái sư phủ".

Hoàng Thượng hừ lạnh một tiếng, nói với Tào công công bên cạnh: “Đợi lát nữa bảo người gỡ tấm biển này xuống cho trẫm, nhìn chướng mắt.”

Nói xong, ông bước qua người gác cổng, trực tiếp đi vào trong.

“Các ngươi là ai?” Một nha hoàn thấy ba người đi vào, liền hỏi.

Vì điệu thấp xuất cung nên Hoàng Thượng chỉ mặc thường phục, Tào công công cũng vậy.

“Ta…”

Tào công công vừa định lên tiếng, thì nha hoàn dừng mắt trên người Ngu Y Lạc, sắc mặt hơi biến.

“Các ngươi đến tìm công tử nhà ta phải không? Đợi chút, ta đi gọi phu nhân.”

Nói xong, nàng ta xoay người chạy đi, để lại Tào công công với vẻ mặt khó hiểu.

......

Phương phu nhân đang ở chính sảnh uống trà, thấy nha hoàn bên cạnh hớt hải chạy vào, liền nhíu mày không vui nói: “Chuyện gì mà hốt hoảng vậy?”

Nha hoàn hành lễ, liếc mắt nhìn Phương thái sư, thấy ông ta không để ý đến mình, bèn ghé sát tai Phương phu nhân nói nhỏ.

“Lão gia, thϊếp ra ngoài xử lý chút việc.”

Phương thái sư vẫn chìm đắm trong chuyện bị cách chức, ủ rũ phẩy tay.

Trước đây còn được lên triều, bây giờ thì không, Hoàng Thượng cũng không muốn gặp ông ta.

Hoàng Thượng không gặp, ông ta bèn viết tấu chương, kết quả là tấu chương cũng chẳng tới được tay Hoàng Thượng.

Ra khỏi chính sảnh, Phương phu nhân cùng nha hoàn đi đến trước mặt ba người Tào công công, nhìn thấy Ngu Y Lạc trong lòng Hoàng Thượng, liền thở dài.

“Các ngươi đến tìm thằng nghịch tử nhà ta phải không? Đây là hài tử của nó à?”

Nói rồi bà ta ra hiệu cho nha hoàn, nha hoàn vội lấy một túi bạc đầy đưa cho Tào công công.

“Đây là bạc cho các ngươi, đứa bé ta giữ, các ngươi đi đi!”

Thiếu gia không thiếu ở bên ngoài tìm hoan mua vui, trước đây cũng thường có nữ nhân bồng hài tử đến, đều bị bà ta đuổi đi cả.

【 Phương phu nhân này xem ta như con riêng của nhi tử nhà bà ta rồi, nhìn bộ dáng thành thạo kia, chắc chắn là tốn không ít bạc cho con trai bà ta giải quyết hậu quả. 】

Tào công công nhíu mày, quát lớn: “Làm càn! Còn không mau quỳ xuống, Hoàng Thượng và tiểu công chúa giá lâm!”

Phương thái sư từ chính sảnh đi ra, nghe thấy giọng nói quen thuộc thì vội vàng bước nhanh hơn.

Là giọng của Tào công công, chẳng lẽ Hoàng Thượng nhớ đến ông ta rồi?

Nhìn thấy Hoàng Thượng trong sân, trong lòng Phương thái sư vui mừng khôn xiết.

Ông ta vội vàng quỳ xuống hành lễ, giọng nói sang sảng: “Thần, tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Phương phu nhân và nha hoàn đứng bên cạnh nghe Tào công công nói thì bán tín bán nghi, vội vàng quỳ xuống hành lễ theo.

“Đứng dậy đi!"

Phương thái sư đứng dậy, tươi cười dẫn Hoàng Thượng vào chính sảnh.

So với vẻ mặt vui mừng của ông ta, sắc mặt Phương phu nhân có chút tái nhợt.

Bà ta không ngờ Hoàng Thượng lại ăn vận giản dị như vậy, còn bế theo cả một đứa trẻ, bây giờ thì hay rồi, không chỉ phải đối mặt với sự chất vấn của lão gia, mà còn phải gánh chịu cơn thịnh nộ của Hoàng Thượng.

“Phương phủ là ổ mẹ mìn à?” Tào công công cười nhìn Phương thái sư, lắc lắc túi bạc trong tay, “Ta và Hoàng Thượng còn chưa vào cửa, phu nhân nhà ngươi đã ném bạc đuổi người, còn muốn giữ tiểu công chúa lại, xem chúng ta là loại người gì?”

Phương thái sư liếc nhìn phu nhân, ánh mắt mang theo nghi hoặc.

“Hoàng Thượng thứ tội,” Phương phu nhân quỳ rạp xuống đất, “Dân phụ không biết ngài là Hoàng Thượng.”

“Hoàng Thượng, là hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm.”

Phương thái sư cười gượng chuyển chủ đề, “Sức khỏe lão thần đã khá hơn nhiều, không biết Hoàng Thượng giá lâm có gì phân phó?”

Hoàng Thượng nhìn chằm chằm ông ta với nụ cười nửa miệng, “Xem ra ngươi kiếm bạc rất nhiều, ngay cả loại chuyện này cũng giỏi.”

Tào công công cố nhịn cười, Ngu Y Lạc cũng không nhịn được nữa.

【 Cướp giỏi quá ha, măng trên núi đều bị ngươi cướp hết rồi. 】

“Hôm nay trẫm đến, là muốn biết năm đó bức tranh Cung nhạc là ai đã phục chế.”

Tranh Cung nhạc?

Phương thái sư suy nghĩ một hồi, mới nhớ ra.

“Là tiểu nữ đã phục chế, chẳng phải vì việc này mà Hoàng Thượng đã cho tiểu nữ tiến cung hay sao? Chẳng lẽ bức tranh có vấn đề gì?”

Lẽ nào lại có chuyện đó, ông ta đã bỏ ra không ít tiền, chẳng lẽ bị lừa?

“Đến giờ mà ngươi còn dám nói dối,” Hoàng Thượng đập mạnh xuống bàn, “Trẫm đã biết là Lệ phi phục chế, ngươi còn tưởng như thế nào biên!”

Phương thái sư đang còn nghĩ xem liệu mình có bị lừa hay không, nghe vậy thì kinh ngạc vô cùng, ông ta không hề biết người phục chế là Lệ phi.

“Hoàng Thượng, chắc chắn là lúc đó lão thần đã lỡ lời, thần thật sự không biết là Lệ phi nương nương.”

Hoàng Thượng cười lạnh một tiếng, ra hiệu cho Tào công công.

Tào công công hướng ra cửa hô lớn: “Người đâu, gỡ ngay tấm biển trước phủ xuống.”

Gia đinh bên ngoài nghe được cuộc đối thoại bên trong, biết được thân phận của Hoàng Thượng, không ai dám trái lệnh.

“Hoàng Thượng."

Phương thái sư sốt sắng, lúc này mới hiểu ra hôm nay Hoàng Thượng đến đây là để tính sổ.

Hoàng Thượng bình tĩnh uống trà, dường như không nghe thấy ông ta nói gì.

Một lúc sau, gia đinh trở lại bẩm báo tấm biển đã được gỡ xuống.

Hoàng Thượng lúc này mới nhìn về phía Phương thái sư đang lo lắng bất an.

“Mấy năm nay Hoàng hậu đã làm những gì, ngươi biết bao nhiêu?"

Phương thái sư sờ sờ râu, “Hoàng Thượng, lão thần không biết.”

Ông ta thấy nhà nào cũng có nữ nhi tiến cung, nên cũng muốn đưa nữ nhi vào để củng cố địa vị, nhưng Hoàng Thượng không đồng ý, ông ta chỉ đành tìm cách khác.

Sau khi nghĩ ra cách đưa nữ nhi vào cung, nữ nhi cũng không liên lạc với ông ta nữa.

Phương thái sư cụp mắt, chẳng lẽ những chuyện nữ nhi ngáng chân Lệ phi là thật?

Ông ta biết nữ nhi có chút tâm kế, nhưng đối với nữ nhân trong cung, đó là chuyện tốt, nên ông ta cũng không quản thúc quá nhiều.

Thấy ông ta có vẻ như không nói dối, Hoàng Thượng thu hồi tầm mắt.

“Hoàng hậu đã làm gì sao?” Phương thái sư bất an hỏi.

Phương phu nhân đang quỳ trên mặt đất cũng vểnh tai lên nghe, nếu nữ nhi xảy ra chuyện, thì Phương gia coi như xong đời.

Nhi tử bất tài, Phương gia đều trông cậy vào nữ nhi.

“Không cần gấp,” Hoàng Thượng đứng dậy, “Đến lúc thẩm vấn Hoàng hậu, trẫm sẽ cho người gọi ngươi.”

Đúng lúc này, một gã sai vặt từ bên ngoài chạy vào.

“Lão gia, bên ngoài có người nói công tử cưỡиɠ ɧϊếp dân nữ, muốn lão gia ra mặt giải quyết.”

Gã sai vặt nói xong mới để ý bên trong có người.

Chính sảnh yên tĩnh đến lạ thường, sắc mặt Phương thái sư đen như đáy nồi.

Nghịch tử kia bất tài không nói, giờ lại còn dám giở trò cưỡиɠ ɧϊếp dân nữ.

【 Hay là có người ở quạt gió thêm củi? Nhi tử Phương thái sư thường dựa vào việc có một người tỷ tỷ làm Hoàng hậu mà tác oai tác quái, bá tánh lo sợ thân phận Hoàng hậu và Thái sư nên đều giận mà không dám nói. Mỗi lần như vậy đều bị Phương phu nhân dùng bạc bịt miệng. 】

Hoàng hậu rất biết diễn trò, trong lòng dân chúng tuy danh tiếng không bằng Lục hoàng hậu lúc trước, nhưng cũng được coi là một vị Hoàng hậu tốt, cho nên những người bị Phương Cường ức hϊếp đều không dám nói gì, bởi vì cho dù nói ra, người khác cũng chỉ cười cho qua chuyện.

Thậm chí có người còn cảm thấy được dính líu đến đệ đệ Hoàng hậu là phúc khí.