Chương 36

Edit: Tun Si

Thái tử bên này hành động rất nhanh, sợ Chu ma ma xảy ra biến cố gì, nên đã đưa bà ta vào phòng chất củi.

Lại âm thầm phái người đi trước Thái gia để điều tra về một người ma ma có quan hệ với Lục Hoàng Hậu.

Hoàng Thượng bên kia cũng bắt đầu hành động.

Sau khi quay lại Ngự Thư Phòng, Hoàng Thượng phân phó Tào công công vẽ một bức tranh chân dung Thường ma ma.

Sau khi Tào công công vẽ xong, cười ha hả đem bức tranh trình lên trước mặt Hoàng Thượng.

“Hoàng Thượng, nô tài đã vẽ xong.”

Hoàng Thượng ngước mí mắt lên, nhìn rõ bức tranh trong tay Tào công công, mặt trở nên đen kịt.

“Ngươi vẽ như vậy thì ám vệ có thể tìm được người sao?”

Ngu Y Lạc tò mò giơ cổ lên nhìn rõ bức tranh trên giấy Tuyên Thành, cảm thấy thập phần vô ngữ.

【 Tào công công này vẽ quá trừu tượng, ai đã dạy hắn vẽ tranh như vậy, này sợ không phải vẽ để trừ tà đi! Vẫn là mẫu thân vẽ tốt hơn, giúp ta vẽ bức tranh sinh động như thật a. 】

Hoàng Thượng: “……”

Lạc Nhi cũng không nhận ra đây là Thường ma ma bên cạnh Lục Hoàng Hậu, ám vệ có thể nhận ra không?

Hắn vo bức họa thành một cục ném vào mặt Tào công công.

"Hoàng Thượng, người không hài lòng sao?" Tào công công nhanh tay nhận lấy cục giấy, "Nếu không hài lòng, để nô tài tiếp tục vẽ."

Nói thì vậy, nhưng trong lòng ông vẫn cảm thấy mình đã vẽ khá tốt rồi, ông còn điểm thêm nốt ruồi trên mặt Thường ma ma, vậy mà Hoàng Thượng vẫn không hài lòng.

"Vừa lòng?" Hoàng Thượng liếc mắt nhìn ông, "Nếu trẫm bảo ngươi dùng bức họa này để tìm người, ngươi chẳng phải sẽ tìm một cái mặt rỗ cho trẫm?"

"Hoàng Thượng, đó là nốt ruồi, không phải mặt rỗ." Tào công công nhỏ giọng giải thích.

Nhìn thấy ông như vậy, Hoàng Thượng nhớ tới chuyện về lão sư của Thái Tử mà chưa tính sổ, giơ tay ra hiệu ông lại gần.

Sau đó tát một cái lên đầu ông.

"Chuyện của Sở phu tử, ngươi thấy trẫm nên xử phạt ngươi như thế nào?"

Tào công công xoa xoa đầu bị tát, thấy tay của Hoàng Thượng vẫn chưa buông ra, rất cẩn thận nói: "Hoàng Thượng, chỉ cần không bắt nô tài đi dọn bô, nô tài đều nhận phạt."

Hoàng Thượng rút tay lại, Tào công công yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

"Không dọn bô đúng không," Hoàng Thượng lạnh lùng nói, "Vậy trẫm sẽ như ngươi mong muốn."

Trong lòng Tào công công vui vẻ, cảm động đến suýt chút nữa rơi lệ.

Hầu hạ Hoàng Thượng nhiều năm như vậy, Hoàng Thượng đối với ông vẫn rất tốt.

Chưa kịp tự cảm động xong, Hoàng Thượng liền buồn bã nói: "Đêm nay đi dọn bô đi!"

"Hoàng Thượng," Tào công công vẻ mặt đau khổ, "Nô tài nếu đi dọn bô, đến lúc đó về ôm tiểu công chúa, nếu huân đến tiểu công chúa thì sao?"

Ngu Y Lạc: "......"

Làm sao còn lôi nàng vào chuyện này!

"Ngươi sẽ không tự mình rửa sạch sẽ, rồi mới qua đây à?"

…..

Bởi vì Tào công công không vẽ được bức họa thích hợp, Hoàng Thượng liền đến cung của Lệ phi.

Lệ phi thấy nữ nhi được ôm trở về, cười đón nhận.

"Hoàng Thượng, ngài muốn ta giúp vẽ gì?" Lệ phi cười hỏi.

Hoàng Thượng nhìn những người hầu xung quanh, Lệ phi hiểu ý cho lui tất cả.

"Năm đó Lục Hoàng Hậu bên cạnh có một Thường ma ma, Lệ phi còn nhớ không?"

Ngu Y Lạc trong lòng giật mình.

Thì ra Tào công công vừa vẽ Thường ma ma, phải nói là không thể nào giống, chỉ có thể nói là chẳng liên quan gì.

【 Hay là bạo quân đã điều tra được gì đó, bắt đầu nghi ngờ thân phận của Thái Tử? Không hổ là bạo quân, đã tra đến Thường ma ma, cố lên cố lên, ngươi không xa chân tướng nữa đâu. 】

Lệ phi không dấu vết nhướng mày, cho Trương ma ma chuẩn bị giấy Tuyên Thành.

"Thần thϊếp e rằng sẽ bêu xấu."

【 Ơ mẫu thân, người vẽ sao mà lại là xấu được, Tào công công kia mới gọi là xấu, thật khó coi, làm đau đôi mắt. 】

Hoàng Thượng trong lòng rất đồng ý, Tào công công vẽ quả thật rất xấu.

Lệ phi vẽ rất nhanh, Hoàng Thượng ban đầu chú ý vào bức tranh, nhìn một lát lại đưa mắt sang khuôn mặt Lệ phi.

Lạc Nhi cả ngày khen Lệ phi không phải không có lý do, Lệ phi mặc cung trang màu lam ánh trăng, dáng vẻ tinh xảo, chăm chú vẽ tranh.

Nàng đang vẽ tranh, chính mình lại như thấy một bức họa khác.

Đây là lần đầu Hoàng Thượng nghiêm túc nhìn diện mạo Lệ phi.

【 Bạo quân, rút ánh mắt của ngươi lại, ta biết mẫu thân ta rất đẹp, nhưng ngươi cũng đừng nhìn chằm chằm a, nước dãi đều sắp chảy ra. 】

Nghe thấy âm thanh này, Hoàng Thượng thu lại ánh mắt.

Lệ phi cầm bút, tay run nhẹ, mực đen rớt gần bức tranh, cũng may còn có thể sửa chữa.

"Hoàng Thượng, đã vẽ xong."

Lệ phi buông bút, đưa bức tranh lên trước mặt Hoàng Thượng.

Tào công công thò cổ nhìn thoáng qua, lập tức ngây người.

Hoàng Thượng liếc mắt nhìn hắn, "Tào công công, ngắm nhìn bức tranh của Lệ phi, rồi so với của ngươi."

Tào công công cười nói: "Nô tài sao dám so với Lệ phi nương nương, nương nương vẽ sinh động như vậy, trong cung họa sư cũng không thể có bản lĩnh như thế."

Lời này không phải khen tặng, Lệ phi vẽ tranh thật sự sinh động, phong cách hoàn toàn không giống với các họa sư trong cung.

"Thật là như thế, chỗ sửa chữa kỹ càng cũng không nhận ra."

Hoàng Thượng nói bỗng dưng dừng lại, đột nhiên nhìn chằm chằm vào Lệ phi.

Lệ phi vẻ mặt mạc danh, "Hoàng Thượng, làm sao vậy?"

"Lệ phi hiểu cách sửa chữa tranh?"

Lệ phi gật đầu, "Lược hiểu một vài."

Hoàng Thượng ngữ khí hơi có chút kích động, "Vậy ngươi đã từng sửa chữa một bức cung nhạc đồ nào chưa?"

Lệ phi suy nghĩ một chút, ôn nhu nói: "Đúng là có sửa chữa qua, khi đó thần thϊếp còn chưa vào cung, có người trả tiền thỉnh thần thϊếp hỗ trợ sửa chữa."

Bởi vì bức tranh đó bị hủy quá nghiêm trọng, nàng sửa mất một tháng, không phải vì tiền, chỉ là không đành lòng thấy một bức tranh tràn ngập niềm vui bị hỏng như vậy.

【 Trợn tròn mắt đi, đột nhiên đến cẩu huyết hoán đổi a. Phương thái sư lão gia cầm bức cung nhạc đồ mẫu thân đã sửa chữa và nói với bạo quân rằng đó là nữ nhi của ông ta, cũng chính là lúc đó vẫn chưa lên ngôi Hoàng Hậu đã sửa chữa.

Bạo quân nghe xong, không kiềm chế được đã khiến Phương thái sư đưa nữ nhi vào cung, nhưng vào cung bao nhiêu năm, Hoàng Hậu cũng không vẽ tranh nữa.】

Vốn định hỏi Hoàng Thượng làm sao vậy, nhưng Lệ phi nuốt lời vào trong.

Thảo nào Phương thái sư đột nhiên đưa nữ nhi vào cung.

Bởi vì việc này mà phụ thân nổi giận đã lâu.

Ai cũng biết Phương thái sư muốn đưa nữ nhi vào cung, nhưng bị Hoàng Thượng từ chối nhiều lần, cuối cùng lại đột nhiên đồng ý, chủ động yêu cầu Phương thái sư đưa người vào cung.

Không ngờ tất cả là vì nàng sửa chữa tranh.

Hoàng Thượng thu lại cơn giận bị lừa gạt, cầm bức tranh rời đi, trở lại Ngự Thư Phòng và giao tranh cho ám vệ đi tìm người.

"Tào công công, phân phó người chuẩn bị ngựa xe, trẫm muốn xuất cung."

Tào công công trả lời, sau khi phân phó thì chỉ chỉ Ngu Y Lạc trong lòng ngực, "Tiểu công chúa đâu? Nô tài có nên đưa về nơi của Lệ phi không?"

Hoàng Thượng mới nhớ ra, vì quá sinh khí mà ôm tiểu gia hỏa theo, có lẽ ôm nhiều nên đã quên mất.

【 Ồ, được ra ngoài, ta cũng muốn xem ngoài cung thế nào. 】

Ngu Y Lạc không thể mở miệng, chỉ đành múa may tay nhỏ xả vào long bào của Hoàng Thượng, mong muốn thu hút sự chú ý.

【 Nhìn ta này, nhìn ta, làm ơn nhìn ta – tiểu khả ái! 】

Nhìn nàng trừng mắt tròn xoe, lần đầu cầu xin chính mình, Hoàng Thượng thở dài.

"Không cần, trẫm sẽ mang tiểu công chúa cùng đi."

Có ám vệ cùng đi, cũng sẽ không có gì nguy hiểm.

Hắn vừa dứt lời, trong lòng ngực Ngu Y Lạc vang lên tiếng lòng đầy phấn khích.

【 Không hổ là phụ hoàng của ta, anh minh thần võ, soái khí bức người. Phụ hoàng vạn tuế! Về sau ta sẽ cố gắng ít phàn nàn ngươi hơn một chút. 】