Chương 35

Edit: Tun Si

Không chỉ có Lệ phi hứng thú mà trong lòng nàng, Ngu Y Lạc cũng dựng lỗ tai lên.

Trong lòng Y Lạc kích động kêu lên một tiếng.

[Cái gì? Tam Hoàng tử lại bảo nữ xuyên không lăn a, đây là nháo đến mức nào rồi mà không đi theo cốt truyện nữa nha?]

Lệ phi nheo mắt, nếu nữ xuyên không này thực sự lợi hại như vậy thì việc phá huỷ mạch truyện là điều tốt.

“Dương tiểu thư kia có thân phận gì?”

Nhụy Hoa lắc đầu: “Nô tì không biết, cách nói chuyện của nàng rất kỳ quái.”

【 Nàng ta sao, đương nhiên là cảm thấy mình ưu việt, miệng thì rao giảng về sự bình đẳng giữa con người nhưng lại ao ước địa vị mẫu nghi thiên hạ, một mặt thì coi nha hoàn như chị em mà mặt khác lại để nha hoàn hầu hạ, sống hai mặt rõ ràng như vậy.

Đáng ghét nhất là còn biết làm tiểu tam, đúng là làm mất mặt cả hội xuyên không. Không biết với sự xuất hiện của nàng ta, nam chính có thể nảy sinh tình yêu với nữ chính được nữa không. 】



Sau khi án mưu hại hoàng thượng của Hiền phi khép lại. Các phi tần trong hậu cung đều dồn sự chú ý vào Hoàng hậu đang bị cấm túc.

Hoàng thượng cũng không ngoại lệ.

Hắn bỏ tập tấu chương trên tay xuống, ngước mắt nhìn Tào công công.

"Đi bế tiểu công chúa lại đây."

Tào công công tuân lệnh rời đi.

Hoàng thượng gọi một tiếng người tới, một bóng đen xuất hiện trước mặt hắn.

"Việc của Lục Hoàng hậu điều tra đến đâu rồi?"

Bóng đen cung kính nói: "Khởi bẩm chủ nhân, những người từng quan hệ với Lục Hoàng hậu năm đó đều đã bị Hoàng hậu nương nương xử tử, e chỉ có Hoàng hậu nương nương cùng vυ" nuôi của Thái tử là Chu ma ma mới biết sự thật năm đó."

Hoàng thượng cau mày, cho người đó lui ra, lâm vào trầm tư.

[Lại ôm ta cái tiểu khả ái này tới Ngự Thư phòng làm gì, xem ngươi xử lí tấu chương thực nhàm chán có được hay không.]

Nghe được thanh âm, Hoàng Thượng kéo về suy nghĩ, trực tiếp đứng lên đi ra ngoài.

“Đem tiểu công chúa cho trẫm, đi Đông Cung.”

Tào công công đi theo bên cạnh hoàng thượng, cười nói: "Hoàng thượng, giờ đi qua thái tử chỉ sợ đang học."

Hoàng thượng liếc mắt nhìn hắn.

"Vừa lúc."

Hắn đảo muốn nhìn một chút lão sư này làm thế nào dạy, dạy thái tử thành ra như vậy.

Đi đến Đông Cung, quả nhiên Thái Tử đang ở thiên điện học tập.

Hoàng Thượng vẫy tay cho người lui xuống trong im lặng, không cần kinh động Thái Tử, đứng ở cửa nghe tiếng nói bên trong.

Người giảng bài nói say sưa nhập tâm, không để ý đến Hoàng thượng đang ở cửa.

“Thái Tử điện hạ, lần trước lão phu thấy ngài viết hai chữ ngu hiếu, chẳng hay tại sao ngài lại viết như vậy.”

Thái Tử ôn hòa mở lời, “Bởi từ trước đến nay bản cung hiểu lầm về chữ hiếu, cho nên……”

Không đợi Thái Tử nói xong, phu tử đã chen ngang, “Thái Tử cảm thấy lão phu dạy không đúng sao?”

Hắn là người được Hoàng Thượng sai người mời vào cung giáo Thái Tử, tuy không có chức quan, nhưng bởi vì là Hoàng Thượng cố ý mời đến, trong cung mọi người đều đối hắn càng thêm cung kính, tôn xưng một tiếng Sở phu tử.

"Phu tử, nếu như theo ý ngài, phụ hoàng nói gì thì bản cung đều nghe, vậy lỡ phụ hoàng sai thì sao?"

Sở phu tử đưa tay vuốt râu, ngạo nghễ nói: "Hoàng thượng là quân, sao lại sai được. Thái tử chưa từng nghe câu "quân muốn thần chết, thần không thể không chết" sao?"

【 Thật đáng tiếc, phu tử này quả thực là cổ hủ, nếu cứ theo lý lẽ này của ông ta, thì đại thần còn dám ý kiến gì nữa? Không biết bạo quân từ đâu tìm ra được cực phẩm này. 】

Thái tử nghe được tiếng lòng, quay sang nhìn về phía cửa, liền thấy Hoàng thượng trầm mặt bước vào.

"Sở phu tử, từ trước đến giờ ông dạy Thái tử như vậy?"

Sở phu tử nghe vậy vội quỳ xuống hành lễ, giọng chân thành hỏi, "Hoàng thượng, hạ thần dạy như vậy có gì không ổn?"

Trước nay hắn vẫn luôn dạy như vậy, chưa từng thấy ai nói không ổn.

"Sở phu tử, từ hôm nay trở đi, ngươi không cần dạy Thái tử nữa."

Tiếp tục như vậy, Thái tử sẽ bị dạy thành phế vật.

"Hoàng thượng, người không thấy hạ thần dạy tốt sao……"

Nhìn vào ánh mắt lạnh như băng của hoàng thượng, Sở phu tử thức thời ngậm miệng lại.

"Thảo dân tuân chỉ."

Nhìn bộ dáng hắn còn có chút ủy khuất, Ngu Y Lạc ở trong lòng cuồng tiếu.

【 Hảo gia hỏa, cổ đại cũng có người hiểu được việc tự lăng xê chính mình sao? Bạo quân nếu là biết Sở phu tử này sở dĩ nổi tiếng, là bởi vì dùng tiền bạc tìm người tuyên dương ra tới thanh danh, hẳn là tức chết đi.】

Đột nhiên Tào công công cảm giác được tầm mắt sắc bén của Hoàng Thượng đảo qua tới, khó hiểu hỏi.

“Hoàng Thượng, làm sao vậy?”

Hắn từ lúc tiến vào trừ bỏ hô hấp, hẳn là không có làm cái gì đi, như thế nào Hoàng Thượng lại nhìn chằm chằm hắn như vậy?

“Sở phu tử là ngươi tìm tới, ngươi ở đâu tìm?”

Người khác làm việc hắn không yên tâm, cho nên cố ý sai Tào công công đi tìm, kết quả thế mà tìm được một người như vậy...

“Hoàng Thượng người nói kinh thành này tư tưởng tương đối cố thủ, quy tắc có sẵn, cho nên nô tài cố ý đi địa phương khác tìm. Lúc ấy thật nhiều người đều tưởng thỉnh Sở phu tử.”

Tào công công cẩn thận nói, “Nô tài vẫn là ra giá cao mới mời đến.”

Hoàng Thượng: “……”

Thái Tử: “……”

Phụ hoàng còn dặn hắn là phu tử trước kia đã đi du ngoạn khắp nơi nên hiểu biết rộng, bảo hắn phải chăm chỉ nghe giảng.

"Phụ hoàng, người đến đây tìm nhi thần có việc gì không?"

Thái tử dẫn hoàng thượng đến chính điện.

Nhớ đến chính sự, hoàng thượng liền tạm gác việc về phu tử đã dạy cho thái tử trước đây sang một bên.

"Người đâu dẫn cho Chu ma ma đến đây, trẫm có vài câu cần hỏi."

Thái tử phân phó người đi, rất nhanh đã dẫn Chu ma ma đến.

Thấy hoàng thượng, Chu ma ma cung kính quỳ xuống đất hành lễ.

"Trước đây ngươi hầu hạ hoàng hậu?"

Hoàng thượng liếc nàng, nhàn nhạt hỏi.

Chu ma ma không biết Hoàng thượng hỏi vậy có ý đồ gì nên gật đầu.

"Vậy chắc là ngươi đã gặp Lục hoàng hậu."

Khi Chu ma ma nghe thấy câu này, trong lòng giật mình, miễn cưỡng cười.

"Gặp qua."

Thái tử bên cạnh cũng thấy lạ, chẳng lẽ phụ hoàng cũng nghi ngờ cái chết của Lục hoàng hậu?

Nhưng chuyện đó đã qua mười mấy năm rồi.

"Trẫm quên mất, trước kia Hoàng hậu rất thích đến cung Lục hoàng hậu, ngươi gặp cũng không có gì lạ."

Chu ma ma đang quỳ thân mình có chút phát run, cười gượng.

[Nhìn thấy vẻ mặt chột dạ của Chu ma ma, năm đó hại Lục hoàng hậu khi ấy còn không biết sợ, giờ lại thấy sợ ư. Đã gϊếŧ người diệt khẩu không diệt sạch, nếu không bây giờ cũng chẳng đến mức sợ hãi như bị hù chết này.]

Hoàng thượng và Thái tử đồng thời dựng tai lên, chờ Ngu Y Lạc bật mí thêm, kết quả tiểu nha đầu này chẳng nói gì nữa.

“Trẫm nhớ năm đó người bên người Lục hoàng hậu là do Hoàng hậu an trí, Chu ma ma có biết những người hầu hạ bên cạnh Lục hoàng hậu hiện đang ở đâu không?”

Ngoài những người bên cạnh Lục hoàng hậu, hẳn là không còn ai biết Hoàng hậu ra tay thế nào nữa.

“Đã nhiều năm như vậy, nô tỳ cũng không nhớ rõ.”

【Không nhớ rõ sao, đúng là muốn tìm ma ma bên người Lục Hoàng Hậu tới hung hăng đánh ngươi một cái, xem ngươi có nhớ hay không. Thật cho rằng chính mình làm được thiên y vô phùng.】

Trong sách, ma ma này là do Hiền phi tìm đến để đối phó Hoàng Hậu, Ngu Y Lạc nhíu mày suy nghĩ.

【Nhớ ra rồi.】

Hoàng Thượng và Thái Tử đều không khỏi căng thẳng.

【Ma ma này hiện tại hẳn là đang hầu hạ ở Thái phủ, chính là nàng đã chứng kiến toàn bộ quá trình. Nếu không phải nàng thông minh, khi Hoàng Hậu đi diệt khẩu đã giả chết thoát nạn, thì trên đời này thực sự không có ai biết Lục Hoàng Hậu đã chết như thế nào.】

Ngu Y Lạc khẽ thở dài, nhớ lại cũng vô dụng, nàng cũng chẳng có cách nào nói chuyện, càng không có cách nào đưa ma ma này vào cung.

"Ngươi lui xuống đi!"

Trong điện vắng lặng hồi lâu, cuối cùng Chu ma ma mới nghe thấy Hoàng Thượng lên tiếng cho bà ta lui.

Như được đại xá, bà ta đứng dậy, thân mình hơi run, vững thân mình rồi lui ra ngoài.