Edit: Yreny Hồ
Đặng Phong đột nhiên nhớ lại mọi chuyện, hắn còn đang tự hỏi tại sao một đường xông vào thiên lao lại quá mức thuận lợi như vậy.
Chẳng lẽ...
Trong lòng của hắn hiện lên cảm giác bất an, tay cầm chìa khóa đều có chút run rẩy.
"Công chúa, chìa khoá mở không được ."
Hiền Phi há miệng muốn nói gì, một loạt tiếng bước chân truyền đến, cách hai người càng ngày càng gần.
"Có người đến." Hiền Phi sắc mặt đại biến, chật vật mở miệng ra hiệu Đặng Phong trước ẩn nấp.
Nhưng Thiên Lao bốn phía đều âm lãnh, không có lấy một nơi có thể ẩn nấp.
Hai người gấp đến độ xoay quanh tìm kiếm nơi ẩn náu, liền nghe một đạo thanh âm uy nghiêm vang lên.
"Còn không mau đem người vây lại?"
Bọn thị vệ bước nhanh về phía trước, đem Đặng Phong vây quanh.
Hắn cúi thấp mặt xuống, giơ tay cầm lấy khăn bịt mặt che lên, chỉ để lộ hai con ngươi không rõ thần sắc.
【 Thật kí©h thí©ɧ nha, muốn mở quà quá đi, một lúc nữa bạo quân gỡ xuống khăn che mặt của Đặng Phong, không biết sẽ là biểu cảm đặc sắc nào nhỉ . 】
"Dám cả gan cướp ngục, còn không mau quay đầu lại ?"
Tần Đại Nhân vừa nói vừa nhìn đến thị vệ đang vây quanh Đặng Phong: "Mau đem người áp giải tới đây."
Không đợi thị vệ tới gần, Đặng Phong liền đứng thẳng người dậy, con ngươi quét mắt nhìn đám người xung quanh, ý đồ tìm cơ hội chạy trốn.
Lúc đi vào hắn đã cảm thấy quá mức yên tĩnh, hiện tại nhìn thấy Hoàng Thượng, liền hiểu được hết thảy.
Hoàng Thượng đây là cố ý gài bẫy bắt hắn, chỉ sợ lúc Hải Đường tìm tới hắn một khắc kia, mọi việc hắn làm hết thảy đều nằm trong không chế của hoàng thượng.
Nếu không cũng sẽ không biết hắn đêm nay sẽ hành động.
"Quỳ xuống." Tần Đại Nhân tiến lên đá Đặng Phong một chân, đem hắn đá quỳ trên mặt đất: " Nói, ngươi là ai ? Có quan hệ gì với Hiền phi ?"
Đặng Phong quỳ thẳng tắp, không nói một lời.
Hoàng Thượng đối với hắn rất quen thuộc, hắn nếu như là mở miệng, thân phận chắc chắn sẽ bị bại lộ.
Hắn phải tìm cơ hội chạy trốn, mà cơ hội này, ngay tại Hoàng Thượng trên thân.
Trong lao Hiền Phi mấp máy môi khô khốc, nắm lấy cửa nhà lao chậm rãi đứng người lên.
"Hoàng thượng, hắn cũng không phải là đến cướp ngục, mà là cho thần thϊếp đưa đồ."
Không biết là bởi vì nàng thanh âm quá khó nghe hay là làm sao, đám người nghe đến lời nàng nói đều nhướng mày nghi hoặc.
Hoàng Thượng cười lạnh một tiếng, quét mắt trên thân Đặng Phong đang cúi đầu xuống: "Làm ra động tĩnh lớn như vậy liền chỉ vì muốn đưa đồ cho ngươi, ngươi coi trẫm là kẻ ngu sao?"
【 Không tính là kẻ ngu? người ta trước đó là thị vệ thϊếp thân của Hiền phi trước khi xuất giá, sau khi xuất giá liền theo nàng vào cung, một đường đánh lên tới làm thống lĩnh cấm quân. Ngươi còn đặt hắn ở bên thân bảo vệ mình, ngươi nói xem ngươi không ngốc thì ai ngốc đây ? 】
Hoàng Thượng khóe miệng giật một cái.
"Người tới, đem khăn trên mặt của hắn kéo xuống cho trẫm."
Hiền Phi hoảng, cũng không lo được cuống họng đau, hô: "Người này dung mạo xấu xí, sợ làm ô uế mắt của Thánh thượng."
Đặng Phong phảng phất không nghe thấy lời nói của Hiền Phi, đè ép cuống họng nói: "Chính ta tự mình tháo ."
Nói trong con ngươi xẹt qua một vòng ngoan lệ, chậm rãi giơ tay lên, mượn động tác kéo khăn trên mặt xuống vươn tay thả ra con rắn độc trong tay áo đánh tới phía Hoàng thượng.
.
Hoàng Thượng thụ thương những người này liền không rảnh bận tâm hắn, hắn có thể nhân cơ hội chạy trốn trước, sau lại nghĩ biện pháp cứu công chúa.
Tam hoàng tử vừa từ bên ngoài Thiên lao tiến vào, thấy được cảnh này, sắc mặt lập tức biến hóa.
【 Cái gì vậy, a.....là rắn....ta sợ nhất chính là con này... 】
Ngu Y Lạc vốn dĩ còn đang trong ngực của Hoàng thượng vui vẻ ăn dưa. Không nghĩ tới trước mặt xuất hiện một đầu rắn đang hướng nàng phi tới, khuôn mặt nhỏ bị dọa cho trắng bệch.
Ngay tại cái này thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tam Hoàng Tử lách mình đoạt lấy thanh kiếm trong tay của thị vệ gần hắn nhất.
Vung kiếm lên, mấy đạo kiếm khí lần lượt bay tới chém rắn độc thành hai nửa.
Ngu Y Lạc trừng mắt nhìn, trực tiếp quên sợ hãi, ở trong lòng thét lên.
【 a a a, Tam Hoàng Tử cũng quá soái, không hổ là nam chủ. Nếu như bị con rắn này cắn, ta chỉ sợ mình sẽ phải đi gặp Diêm vương gia. Cũng may lúc nãy có sợ cũng không nhắm mắt, nếu không liền không thể chứng kiến được một màn khốc soái màu rồi. 】
Tam Hoàng Tử nhìn đến thị vệ vẫn còn đang ngu ngơ không hiểu chuyện gì, trầm giọng nói: "Còn không lấy gông xiềng tới đem người trói lại, đây là còn muốn phụ hoàng cùng tiểu công chúa bị thương tiếp sao?"
Thật không biết những người này là ăn cái gì để làm việc, hắn nếu là chậm một bước, Lạc Nhi liền sẽ bị cắn.
Bọn thị vệ lấy lại tinh thần, cho Đặng Phong đeo lên gông xiềng.
"Phụ hoàng, người không sao chứ ?" Tam Hoàng Tử mắt nhìn đến Hoàng Thượng trong lòng còn đang sợ hãi, mở miệng hỏi thăm.
Hoàng Thượng lắc đầu, hắn không nghĩ tới Đặng Phong lại còn hiểu được ngự rắn, cho nên mới bị đánh trở tay không kịp.
Nếu là Tam Hoàng Tử không kịp lúc đuổi tới, hắn cùng Lạc Nhi không chết cũng bị thương.
"Ha ha ha ha......." bị đeo lên gông xiềng Đặng Phong cũng không che giấu nữa, ngửa đầu cười vài tiếng, nhìn chòng chọc vào Hoàng Thượng, "Nếu là không có Tam Hoàng tử ở đây, mạng này của ngươi chắc chắn sẽ không còn."
Bọn thị vệ từng cái cúi thấp đầu, sợ bị Hoàng Thượng trách tội.
Bọn hắn chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, rắn độc cũng đã bị Tam hoàng tử chém chết trước mặt Hoàng thượng.
Không phải nói Tam Hoàng Tử thích lưu luyến thanh lâu, tầm hoan tɧác ɭoạи sao, sao lại thân tàng bất lộ tới như vậy.
Nắm lấy cửa nhà lao Hiền Phi hung dữ trừng mắt nhìn Tam Hoàng Tử, đều do cái này nghịch tử, không cứu nàng liền thôi, còn giúp Hoàng Thượng.
"Bản điện hạ ngược lại là muốn nhìn một chút, là ai lớn mật như thế dám hành thích phụ hoàng."
Tam Hoàng Tử mỗi chữ mỗi câu nói xong, nhấc chân đi đến Đặng Phong trước mặt, trực tiếp giật xuống khăn che mặt của hắn.
Trong nháy mắt, tầm mắt mọi người đều tập trung ở Đặng Phong trên thân, thấy rõ ràng khuôn mặt bị che trong khăn về sau, tất cả đều là một mặt không thể tin.
"Đặng... Đặng Thống lĩnh?" Trương Thị Lang lên tiếng kinh hô, đột nhiên nhớ tới cái gì, trách không được lần trước đột nhiên hỏi hắn chuyện của Thiên Lao.
Hóa ra là vì hôm nay.
Đặng Phong quay đầu nhìn thật sâu Hiền Phi :"Các ngươi nếu như là đã biết, ta cũng không có gì để nói, muốn chém muốn gϊếŧ tùy các ngươi ."
Lúc đầu rất chờ mong nhìn thấy bạo quân là có gương mặt không thể tin, Ngu Y Lạc hiện tại đột nhiên liền không còn hào hứng.
Vừa mới nãy lúc con rắn hướng phía này đánh tới, bạo quân vô ý thức lấy tay che chở nàng, nhưng Tam Hoàng Tử phản ứng còn nhanh hơn hắn.
Nàng ở trong lòng thở dài một tiếng.
【 Kỳ thật không để cho nam chủ biết bản thân là hài tử của Hiền phi cùng Đặng Phong cũng rất tốt, hắn đối bạo quân này phụ hoàng là thật rất kính trọng, nguyên bản trong sách sở dĩ tạo phản, cũng là bởi vì Dương Hân cùng Hiền Phi liên thủ, giấu diếm hắn cho bạo quân uống thuốc, khống chế bạo quân, khiến cho bạo quân vô tâm ăn uống lẫn việc triều chính, mới đem hắn từng bước một bị bức lên con đường tạo phản kia. 】
Trước đó lúc đọc sách, vô luận là ai cũng đều chỉ là nhân vật dưới ngòi bút vô tri. Hiện tại ở trước mặt mình đều là người có máu thịt, tình cảm cũng không phải là giả. Nàng đối với Tam hoàng tử trong lòng đều có chút thương tâm.
"Đem hắn nhốt vào đại lao, chậm rãi thẩm vấn." Hoàng Thượng mở miệng nói.
Sau khi đem Đặng Phong đi, trong không gian âm lãnh của thiên lao cũng chỉ còn lại ba người Hoàng thượng, Tam hoàng tử cùng với Hiền phi.
Tam Hoàng Tử bị Ngu Y Lạc tiếng lòng làm cho kinh ngạc.
Cha ruột của hắn là Đặng Phong?
Không có khả năng, không có khả năng.
Thế nhưng là lý trí dường như lại nói cho hắn đây là sự thật, liên tưởng đến tất cả những chuyện đã xảy ra, hết thảy đều có thể giải thích.
"Tam Hoàng Tử ?" Nhìn hắn đang ngẩn người, Hoàng Thượng ánh mắt phức tạp gọi hắn một tiếng: "Con làm sao lại ở chỗ này?"
Tam Hoàng Tử kéo về suy nghĩ, không đợi hắn mở miệng, Hiền Phi liền tựa như bị mất khống chế, điên cuồng cười lên ha hả.
Tiếng cười khó nghe vang lên trong thiên lao có chút quỷ dị.
"Hắn đương nhiên là tới cứu bản cung đi ra, cái này còn cần phải hỏi sao?"