Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghe Lén Được Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Một Nhà Bạo Quân Đều Hoang Mang

Chương 27

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Yreny Hồ

Tào công công không mang theo một tia chần chờ nói.

"Hồi bẩm hoàng thượng, Nhu tần là biểu muội của Hoàng hậu, được hoàng hậu chọn vào trong cung."

Đang lúc nói chuyện, liền đến Ngự Thư Phòng.

Nhìn xem đầy bàn tấu chương, Hoàng Thượng vuốt vuốt huyệt thái dương.

Tùy ý cầm lấy một bản, nhìn thoáng qua giận tái mặt, ném sang một bên, lại cầm lấy một bản, mặt càng thêm chìm.

Cái này tấu chương làm sao đều là lão gia hỏa Phương thái sư kia đưa tới?"

Hắn quang một bản, lão liền tiếp tục dâng lên mấy bản, này là đang tạo áp lực với hắn sao ?

"Hoàng hậu nương nương bị người cấm túc, nương nương con của đại thần trong triều vốn cũng không nhiều, hiện tại biết được Hoàng Thượng ngài lại để Thục Phi chưởng quản hậu cung, cho nên........"

Tào công công không cũng không dám nói hết câu, bèn lui đến một bên.

"Phương thái sư lão gia hỏa này là đang nghĩ cậy già mà lên mặt với trẫm."

Đang nói, liền nghe bên ngoài có người đến bẩm bảo là Phương thái sư cầu kiến.

Hoàng Thượng đem tấu trương trên bàn lựa ra, đưa cho Tào công công.

"Trả lại mấy quyển này cho lão gia hỏa đó, trẫm không muốn gặp hắn."

Tào công công cầm mấy quyển tấu chương ra ngoài, cười thấy lấy lễ.

"Thái sư đại nhân, ngài trở về đi, Hoàng Thượng còn có chuyện quan trọng cần xử lý."

Nói xong đem tấu chương đưa cho Thái sư.

"Ngài trở về đi, bên ngoài lạnh lắm."

Phương thái sư còn muốn nói gì đó, Tào công công căn bản cũng không cho hắn cơ hội, nhanh chóng quay người tiến vào Ngự Thư Phòng, đóng cửa lại.

Toàn bộ động tác liền một mạch mà thành, phảng phất như đã luyện qua vô số lần.

Hoàng thượng có thời điểm không muốn gặp một chút đại thần, liền để hắn đi đối mặt.

Hắn không muốn đắc tội người, cũng chỉ có thể truyền lời xong lền chạy đi thật nhanh.

Thái sư mặt lạnh nhìn đến cánh cửa đang đóng chặt, lại nhìn sang hai thị vệ bên cạnh.

Hai người lập tức gục đầu xuống, sợ Thái sư để bọn hắn đi vào truyền lời.

"Hừ."

Thái sư tức giận đến phẩy tay áo bỏ đi, Hoàng Thượng đã không chịu đơn độc gặp hắn, ngày mai hắn liền trên triều nói, nhìn xem ngài ấy còn thế nào tránh.

Thái tử cầm chữ mình đã viết xong đưa tới, liền nhìn thấy bóng lưng đã đi xa của Phương thái sư.



Hắn thu tầm mắt lại, để thủ vệ đi vào bẩm báo.

Hoàng Thượng thấy thủ vệ tiến đến, tưởng rằng Thái sư lão gia hỏa kia còn không đi, ngữ khí không kiên nhẫn nói: "Không gặp."

"Hoàng thượng, là thái tử điện hạ."

Ngữ khí vẫn như cũ không hề chuyển biến tốt lên một chút nào: "Để hắn tiến vào đi"

Thái tử tiến vào liền cảm nhận rõ được tâm trạng của phụ hoàng không tốt, vội hành lễ, ánh mắt lại rơi vào Ngu Y Lạc trên thân.

"Đứng lên đi, trẫm để ngươi về suy nghĩ lại, hiện tại liền nghĩ thông suốt rồi ?"

【 Bạo quân bây giờ tâm tình đều không tốt, ngươi nếu là nói không nên lời khẳng sẽ là nơi trút giận của hắn. Ai bảo hắn không biết đến thân phận của ngươi liền gộp ngươi với Phương thái sư cùng một chỗ để đối đãi. 】

Hoàng Thượng: ".............."

Hắn cho dù biết cũng sẽ làm như vậy.

Nghe Ngu Y Lạc tiếng lòng, Thái tử lúc đầu lời đến khóe miệng tính nói lại phải nuốt trở vào, suy ngẫm một chút liền ôn thanh giọng, nói:

"Hồi bẩm phụ hoàng, Nhi Thần suy nghĩ cẩn thận. "

Hoàng Thượng giơ lên mắt, ra hiệu hắn tiếp tục.

"Về sau mặc kệ là ai, lấy danh nghĩa của phụ hoàng truyền ý chỉ, nhi thần cũng sẽ điều tra xác nhận tính thực của chuyện này, tuyệt không ngu muội mà làm theo vứt bỏ lê dân bách tính ."

【 Thái tử Hoàng Huynh 666 nha, có câu nói này của ngươi, ta liền yên tâm. Ít nhất ngươi cũng không chết trong âm mưu lãng toẹt này. 】

Hoàng Thượng hài lòng gật đầu, "Biết sai liền tốt, về chuyện của hoàng hậu ..........."

" Bẩm phụ hoàng, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, mẫu hậu là phạm sai nên bị như vậy, Nhi Thần không có lời nào để nói."

Thái tử tại Ngự Thư Phòng không có đợi bao lâu, ánh mắt lại một mực nhìn lấy Ngu Y Lạc.

"Phụ hoàng, Nhi Thần mang Lạc Nhi đi Đông cung chơi đùa được chứ?"

【 Đông cung là dạng gì, còn thật tò mò, mỗi ngày đợi bạo quân ở Ngự Thư Phòng cùng Thanh Tâm Điện, nhìn đều nhìn đến chán. 】

Hoàng Thượng lời cự tuyệt đến bên miệng đành phải nuốt trở vào.

Thôi vậy, Thái tử đối Lạc Nhi tốt cũng không hẳn là chuyện xấu, nếu như ngày nào đó hắn không tại, chí ít có Thái tử che chở Lạc Nhi.

"Mang đi đi, cẩn thận chút."

Người trong Đông cung nhìn thấy Thái tử ôm một đứa trẻ trở về, nhao nhao mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Thái tử mặc dù ôn hòa, lại đối tiểu hài tử để ý như vậy, thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Ngu Y Lạc bị Thái tử chọc cho cười không ngừng, nhìn xem hắn một mặt ôn nhuận như ngọc, cảm thấy thật sự là nhìn đến càng thích.

"Lạc Nhi muốn đi thư phòng của Hoàng Huynh nhìn xem sao?"

Thái tử thanh âm trầm thấp có từ tính, Ngu Y Lạc nghe được lỗ tai đều ngứa một chút.

【 Thái tử Hoàng Huynh thanh âm cũng quá êm tai đi, quả thực là thanh khống a, ta trực tiếp đều nghe muốn yêu. 】



Thái tử bật cười, trầm thấp cười từ trong cổ tràn ra, một tay vỗ nhẹ Ngu Y Lạc.

"Kia Hoàng Huynh coi như Lạc Nhi đáp ứng, dẫn ngươi đi thư phòng nhìn xem, lại đi nhìn xem tiểu kim khố của Hoàng Huynh có được hay không?"

Nghe được tiểu kim khố ba chữ, Ngu Y Lạc hai mắt tỏa ánh sáng.

Lúc đầu vừa đen vừa sáng con mắt lại càng xinh đẹp hơn.

【 tiểu kim khố cái gì, là thứ mà ta yêu nhất, càng đáng tiền càng thích. 】

Thái tử bước chân dừng lại: " Hoàng Huynh là hồ đồ, hẳn là nên mang Lạc Nhi đi trước lựa chọn lễ gặp mặt."

Đi theo sau lưng Thái tử là thị vệ Lâm Kỳ mười phần khôn ngoan mà im lặng .

Thái tử đây là làm sao còn cùng một cái tiểu hài thử cùng nhau trò chuyện a.

Ba người xuyên qua hành lang, đi tới tẩm cung của Thái tử.

Đẩy cửa đi vào, Ngu Y Lạc con mắt đều nhìn thẳng.

Tùy tiện một kiện đồ uống, còn có vật trang trí nhìn qua đều có giá trị không nhỏ.

【 Mỗi ngày tỉnh lại liền có thể nhìn thấy nhiều tiền như vậy, tâm tình nhất định mười phần mỹ hảo, nhìn xem một chút cái này kim tôn chén ngọc, cũng quá xa xỉ. 】

Thái tử đi đến một cái giá để đồ vật, tùy tiện rút lất một hộp mở ra.

"Lạc Nhi nhìn xem có thích không?"

Ngu Y Lạc nhìn xem trong hộp là mấy viên dạ minh châu, còn có đồ trang sức, tranh thủ thời gian gật gật cái đầu nhỏ.

【 Thích thích, cũng không biết cái này đồ trang sức cùng dạ minh châu cái nào đáng tiền hơn, ta nên chọn cái gì a. 】

Những vật này đều là Hoàng Thượng thưởng xuống tới, Thái tử không có Chính phi cùng Trắc Phi, tự nhiên cũng không dùng tới, cho nên liền thu.

【 Ta chính là thích có người dùng tiền nện thẳng vào mặt mình nha, Thái tử Hoàng Huynh quả thực chính là đưa tài Vương Tử, quá yêu. Dạng này Hoàng Huynh cho ta thật sao. 】

Ngu Y Lạc cảm giác mình bị nện choáng, mừng rỡ khanh khách cười không ngừng.

"Thái tử điện hạ. " đi vào cửa là một cái ma ma: "Người đi Ngự Thư Phòng nhìn thấy Hoàng Thượng rồi sao, vậy Hoàng hậu nương nương thế nào rồi?"

Người đến là nhũ mẫu của Thái tử, vốn là người phục vụ bên cạnh Hoàng hậu, trước đó chăm bên bên người tiểu Thái tử, đến khi hắn lớn bèn lưu lại làm người hầu thân cận.

" Là bản Thái tử tin tức sai lệch. " Thái tử khóe miệng mỉm cười: "Mẫu hậu chỉ là bị cấm túc, không có việc gì."

Chí ít hắn bây giờ còn chưa có chứng cứ hướng hoàng hậu, hoàng hậu liền sẽ không có việc gì.

Ma ma không đồng ý thở dài:"Thái tử điện hạ, nô tỳ biết có mấy lời không nên nói, nhưng chúng ta thấy không được Hoàng hậu nương nương, hậu cung nữ nhân cũng không phải loại lương thiện gì, thừa cơ bỏ đá xuống giếng thì làm sao đây ?"

Thái tử chú trọng đạo hiếu, lần trước nói hắn đi cầu tình cho hoàng hậu nương nương hắn liền đi, hiện tại thế mà lại thay đổi chủ ý, thật sự là kỳ quái.

【 Liền biết ngươi chính là loại hung hăng, chanh chua. Hoàng hậu quả thật đáng hận, lại có thể để một cẩu nô tài như vậy bên người Thái tử hoàng huynh. 】

Thái tử nhìn ma ma liếc mắt, thanh âm vẫn ôn hòa như cũ, lời nói ra lại kém chút để ma ma bị dọa đến muốn ngã quỵ trên mặt đất .
« Chương TrướcChương Tiếp »