Chương 26

Edit : Yreny Hồ

Tần Đại Nhân bị Tào công công đưa ra ngoài lúc này vẫn còn có chút choáng váng.

"Tào công công, ngài nói thử xem Hoàng Thượng đây là ý gì?"

Tào công công đi tại bên cạnh hắn, cười nói: "Hoàng Thượng đây là muốn nhìn một chút xem Hiền Phi còn có hay không đồng bọn, kết quả Tần Đại Nhân ngươi đem Thiên Lao vây kín thủ hạ như vậy, cho dù có đồng bọn người ta cũng không dám đến a."

"Thì ra là thế!"

Trách không được hoàng thượng lại không đem Hiền Phi nhốt vào mật lao, hóa ra là nghĩ thả dây dài, câu cá lớn a.

Trở lại Thiên Lao, Tần Đại Nhân tìm cái lý do hợp lý, đem nguyên bản thị vệ đang nghiêm túc tuần tra quanh Thiên Lao khôi phục như trước.

Cùng lúc đó.

Đặng Phong vẫn luôn chú ý đến bên này từng hành động cử chỉ.

Hắn lúc đầu muốn trộm đem Hiền Phi mang ra, kết quả Thiên Lao thủ vệ lại trở nên nghiêm nghặt hơn, người không phận sự đều không cho tới gần.

Cũng không biết Hiền Phi nương nương bây giờ như thế nào, hắn cũng không có cách nào dò thăm được tin tức bên trong.

"Các ngươi biết gì không? Ta nghe nói Hiền phi nương nương trong đại lao bị tra tấn đến phát điên rồi, suốt ngày ôm đầu la hét muốn gặp Hoàng thượng, ta nghe cũng không nỡ nhìn thẳng, cũng không biết nàng lấy đâu ra lá gan dám mưu hại Hoàng thượng. "

Hai cung nữ mặc một thân cung trang vừa đi vừa cúi đầu nói chuyện. Lúc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Đặng Phong, khuôn mặt cắt không còn một máu vội vàng cúi người hành lễ.

"Gặp qua Đặng Thống lĩnh."

Không xác định Đặng Phong có nghe hay không đến, hai người vụиɠ ŧяộʍ nhìn hắn một cái, nhìn hắn sắc mặt vẫn như thường, vụиɠ ŧяộʍ nhẹ nhàng thở ra.

Đặng Phong gật gật đầu, liễm liễm mắt, cảnh cáo nói: "Về sau đừng có lại nghị luận chuyện của chủ tử, hôm nay coi như ta không nghe thấy các ngươi nói gì."

Hai người vội vàng cảm tạ xong liền nhanh chân chạy đi, Đặng Phong tay cầm bội kiếm nắm thật chặt, tăng tốc bước chân hướng Thiên Lao đi đến.

Tránh bị người phát hiện gây hoài nghi, hắn chỉ là đứng xa xa nhìn, ý đồ muốn biết một chút chuyện liên quan đến Hiền Phi.

"Đặng đại nhân, ngài làm sao lại ở chỗ này?" Trương Thị Lang cười tiến lên, chắp tay hành lễ.

Đặng Phong thu lại tầm mắt, khóe miệng giương lên ý cười : "Ta đi bốn phía tuần tra một phen xem sao, trong cung nhiều quý nhân như vậy, ta sợ xảy ra sai sót ."

Trương Thị Lang cũng không nghĩ nhiều: "Có Đặng đại nhân ở đây, cho dù có người có ý đồ xấu cũng không giám không có mắt mà xông vào hoàng cung."

Lấy lòng vài câu, Trương Thị Lang nghĩ đến còn có việc, quay người liền dự định rời đi.

"Trương Thị Lang, các ngài sao lại cho nới lỏng thị vệ ở Thiên lao rồi ?" Đặng Phong thăm dò hỏi.

"A, là dạo này trời cũng trở lạnh, Tần đại nhân muốn mọi người thư giãn một chút, trong thiên lao cũng không có trọng phạm nguy hiểm gì nên thả lỏng một chút cũng không sao."

Thấy hắn biểu hiện cũng không có vấn đề gì, Đặng Phong cũng bỏ qua lo lắng trong lòng quay người rời đi.

Ngu Y Lạc bên kia còn đang lo lắng Tam Hoàng Tử trở về sẽ bị Dương Hân tẩy não.



Bên tai liền vang lên đối thoại giữa mẫu phi và Trương ma ma.

"Nương nương, Hiền Phi bên kia cũng đều đã bị giam giữ mấy ngày. Hoàng thượng lại không tỏ rõ thái độ muốn xử lý nàng ra sao. Mới nãy nô tỳ đi từ bên ngoài nghe được, Thiên lao bên đó cũng đã nới lỏng thị vệ"

Lệ Phi một tay cầm lấy ống tay áo, tay còn lại vẫn tiếp tục viết chữ trên giấy tuyên. Viết xong còn cẩn thẩn xem lại.

Mới không nhanh không chậm mở miệng :

"Tâm tư của Hoàng thượng là thứ chúng ta không thể suy đoán. Còn về phần Hiền phi bên kia chắc cũng là lành ít dữ nhiều."

Tiến vào cái chỗ kia, còn giao cho Hình bộ thẩm vấn thì làm gì có chuyện tốt.

【 Còn không phải sao, bạo quân hiện tại là đang nghi ngờ Hiền phi có ý đồ muốn khôi phục Ngọc Lâu Quốc, đem Hiền Phi giam giữ lại hẳn là muốn thả dây dài câu con cá lớn ý đồ dẫn dụ đồng đảng của Hiền phi. 】

Lệ Phi nhíu mày, nàng biết Hiền Phi là công chúa của Ngọc Lâu Quốc. Thái độ của Hiền phi cũng không giống như những gì nàng thể hiện ra bên ngoài.

Thật không nghĩ đến nàng thế mà nghĩ phục lại Ngọc Lâu Quốc, cái này cùng với phản quân có gì khác biệt.

Không đợi nàng thoát khỏi kinh ngạc, Ngu Y Lạc tiếng lòng lại lần nữa vang lên.

【 Bạo quân thao tác này rất được. Chờ hắn câu được con cá lớn là Đặng Phong, không biết hắn sẽ có gương mặt gì đây. Thật là có chút chờ mong nha. 】

Đặng Phong?

Lệ Phi động tác bưng chén trà có chút khựng lại, là thống lĩnh cấm vệ quân sao ?

Đây hẳn là người tằng tịu với Hiền phi, cũng là cha ruột của Tam hoàng tử đi ?

"Nương nương, người làm sao rồi?"

Hoa Nhị khẽ gọi một tiếng: "Là trà lạnh sao? Nô tỳ sẽ đi đổi."

Lệ Phi nhẹ nhàng lắc đầu: "Không cần đâu."

【 Trà bên này chưa có lạnh, Hiền phi bên kia sợ là đã lạnh rồi. 】

Trong lòng vừa nhả rãnh xong Hiền Phi, Hoàng Thượng liền dẫn Tào công công đi đến.

Đỡ dậy Lệ phi đang hành lễ, nâng mắt nhìn đến giấy tuyên trên bàn chữ viết cũng đã khô.

Tiến lên cầm lấy tường tận xem xét một hồi lâu, cười tán dương.

"Trẫm trước đó lại không biết, Lệ Phi nàng viết chữ thế mà còn rất đẹp."

【 Việc ngươi không biết còn nhiều lắm. Mẫu phi không những viết đẹp, họa lại có hồn, một tay kì nghệ không thể xem thường, nấu ăn lại còn rất ngon. 】

Hoàng Thượng: "............"

Lạc Nhi lúc nào mới có thể dùng dạng này để khen hắn đây ?



Lệ Phi mím môi cười một tiếng: "Tạ Hoàng Thượng khích lệ, hoàng thượng là đến mang Lạc Nhi đi chơi sao?"

Hoàng Thượng thả xuống giấy tuyên trên tay, nhìn đến tiểu gia hỏa trên giường, nhẹ gật đầu.

Hắn hiện tại có chút may mắn khi nãy nói chuyện với Hình bộ thượng thư không có đem theo nàng. Nếu không chỉ sợ nàng lại hố hắn.

Kỳ thật hắn không biết, mới vừa nãy còn bị hố qua.

Ngu Y Lạc bị ôm ra khỏi tẩm cung của Lệ phi, khuôn mặt nhỏ nhíu lại, thở dài.

【 Thật muốn lớn lên nhanh một chút, thân thể này cũng không có tý năng lực nào, muốn biết Nam Chủ cùng nữ xuyên bên kia tiến triển ra sao cũng đều không có cách nào biết. 】

Hoàng Thượng trong lòng ngược lại là cảm thấy may mắn vì nàng vẫn còn nhỏ. Lúc nào cũng có thể ôm lấy, không quản ngươi có hay không không đồng ý.

Đang nghĩ ngợi, liền nghe thấy một đạo âm thanh ca hát vang lên.

Hoàng Thượng nhíu mày, ra hiệu Tào công công đi qua nhìn một chút là ai.

"Hoàng thượng, người đã mang tới."

Người tới thân mang một kiện váy sa màu hồng, búi tóc tinh mỹ, đại khái tuổi tròn đôi mươi, nhìn thấy Hoàng Thượng, tiếng nói thanh thúy tiến lên hành lễ.

【 Chậc chậc chậc, muốn đẹp liền không quản nhiệt độ, ngươi mặc ít như thế không lạnh sao? 】

"Mới nãy là ngươi hát?"

Nhu Tần e lệ gật đầu: "Hồi Hoàng Thượng, là thần thϊếp."

Hoàng Thượng thường thường đi chỗ của Lệ Phi, phía sau hậu cung liền không có đi qua, nàng đành phải chạy tới bên này giả bộ vô tình gặp được.

"Giọng hát nghe cũng khá hay." Hoàng thượng ra hiệu cho nàng đứng dậy, không chút lưu tình vạch trần trò mèo của các nàng:

" Biết trẫm mỗi ngày đi qua chỗ này, không phải giả vờ khiêu vũ thì cũng là ca hát. Cũng chẳng có gì mới mẻ."

Nhu Tần trên mặt tươi cười cứng đờ, nghe vậy tâm trực tiếp lạnh một đoạn, mấp máy môi: "Thần thϊếp thực sự chỉ là trùng hợp ở chỗ này."

Hoàng Thượng quét mắt nàng váy sa, hừ lạnh một tiếng.

"Mặc thành dạng này ở bên ngoài ca hát, lại giả vờ vô tình đυ.ng phải trẫm, ngươi nghĩ trẫm ngu sao ? Nếu đã thích mặc như vậy ở chỗ này hát thì liền đứng ở đây hát đến khi trời tối đi."

Nói xong cất bước rời đi, cũng mặc kệ ánh mắt mang u oán của Nhu Tần.

"Hoàng thượng, bớt giận."

Tào công công cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Nô tài đã nói với các nương nương, ngài không thích dạng này, các nàng không chịu nghe nô tài cũng không có cách nào."

Cái này Nhu Tần cũng không biết là thật không biết hay là giả không biết, các nương nương khác sau khi biết được liền không tìm cớ vô tình đυ.ng Hoàng thượng làm phiền đến ngài ấy nữa. Vậy mà nàng ta lại cứ đυ.ng đầu vào, haiz.

【 Nhu Tần không phải là biểu muội của Hoàng hậu sao? Hoàng hậu đây là chó cùng rứt dậu, để Nhu tần đi tranh thủ tình cảm của bạo quân rồi.]

Hoàng Thượng híp híp mắt:"Tào công công, Nhu Tần cùng hoàng hậu là quan hệ như thế nào?"