Chương 25

Edit : Yreny Hồ

Hoàng muội còn nhỏ như vậy, làm thế nào lại có thể nhận biết Dương Hân.

Dương Hân đúng là đã từng nói bản thân nàng là xuyên tới đây, nhưng hoàng muội lại chưa từng ra khỏi cung.

"Hoa Nhị, cầm cao trị sẹo của bản cung tới đây."

Nữ nhi bảo bối đã thích Tam Hoàng Tử như thế, Lệ Phi nhìn đến vết sẹo trên trán của hắn, than nhẹ một tiếng nói.

【 Mỹ Nhân mẫu thân thật sự là đã đẹp người lại còn thiện lương, Nam Chủ sở hữu gương mặt yêu nghiệt này nếu lưu sẹo xác thực không dễ nhìn, mặc dù Dương Hân kia rất nhan khống khẳng định sẽ không để yên, nhưng thuốc của nàng dùng chắc chắn không bằng thuốc của mỹ nhân mẫu thân được. 】

Tam Hoàng Tử lần này mười phần xác định được thanh âm mà mình nghe thấy là tiếng lòng của tiểu công chúa.

Nhưng trước đó hắn rõ ràng nghe không được, kết quả là lần này mới nghe được, chẳng lẽ là bởi vì cái thơm mới nãy của tiểu công chúa?

Một lát sau Hoa Nhị đưa cao trị sẹo tới, Lệ Phi cười đưa cho Tam Hoàng Tử.

"Lạc Nhi rất thích Tam Hoàng Tử, cái cao trị sẹo này hiệu quả rất tốt, điện hạ cầm đi dùng đi! Đừng để lưu lại sẹo."

Tam Hoàng Tử chần chờ trong chốc lát, nỗi lòng phức tạp tiếp nhận cao trị sẹo, siết chặt nó trong tay: "Tạ Lệ Phi nương nương."

Tào công công cùng Tam Hoàng Tử sau khi rời đi , Hoa Nhị không hiểu hỏi.

"Nương nương, cao trị sẹo ấy rất khó có được, người vì sao lại cho Tam Hoàng Tử?"

Rõ ràng Hiền Phi lần trước còn gây khó dễ cho nương nương.

"Bản cung giữ lại cũng không có tác dụng gì, liền cho hắn đi!"

Tại phủ Tam hoàng tử.

Bên này Dương Hân đã chờ được một lúc lâu, nghe thấy tiếng bước chân vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài.

Tam Hoàng Tử xuống xe ngựa, vượt qua nàng trực tiếp hướng thư phòng đi.

"Thần ca ca, huynh đừng giận nữa có được không ?." Biết là mình đã làm sai trước, Dương Hân cũng mềm hạ tính tình, tiến lên kéo ống tay áo của Tam Hoàng Tử.

"Là muội sai, huynh tha thứ cho muội có được không ?" Dương Hân nghiêng đầu cặp mắt gợn nước nhìn chằm chằm hắn.

Tam Hoàng Tử hất tay của nàng ra, thấp giọng, liếc nhìn nàng: "Đừng có đυ.ng đến bản điện hạ."

Nói xong phẩy tay áo bỏ đi, lưu lại Dương Hân.

Trước đó Tam Hoàng Tử sinh khí, nàng như thế hống hắn, rất nhanh liền hống tốt, hiện tại như thế nào hắn lại đối với nàng liền xưng là bản điện hạ ?

Làm sao thái độ lại đột nhiên biến hóa nhanh như vậy ?

Không được, hiện tại không thể cùng Tam Hoàng Tử chiến tranh lạnh.

Nàng xoay người đi gian phòng của mình cầm kim sang dược, lần nữa trở về thư phòng.

Không gõ cửa liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.

"Thần ca ca. " nàng cười dơ kim sang dược trong tay lên :"Muội tới giúp huynh bôi thuốc."

Tam Hoàng Tử ném bút trên tay xuống, âm thanh lạnh lùng nói: "Không cần, bản điện hạ trên người cũng có thuốc."



Dương Hân cho là hắn muốn cự tuyệt cùng mình thân cận, cho nên mới cố ý tìm cái cớ.

Liền phối hợp đi đến trước mặt Tam Hoàng Tử, đổ thuốc bột ra.

"Muội biết Thần ca ca còn đang tức giận, muội cũng chỉ muốn bôi thuốc cho huynh, bôi xong muội sẽ ra ngoài, sẽ không làm phiền đến huynh đâu."

Tam Hoàng Tử móc ra cao trị sẹo mà lúc nãy Lệ phi cho, nói : "Bản điện hạ có thuốc, ra ngoài."

Dương Hân mắt nhìn đến cao trị sẹo, trừng to mắt.

"Thần ca ca, không nghĩ tới huynh lại có thuốc trị sẹo tốt như vậy, vết sẹo trên trán của huynh liền không có đáng lo nữa rồi."

Nàng nhớ kỹ trong sách chỉ có Lệ Phi có một bình, vẫn là ca ca của nàng từ biên quan có được.

Tam Hoàng Tử bị Dương Hân phiền đến khó chịu, căn bản không có thời gian để suy nghĩ lại mọi chuyện vừa qua.

"Người tới, đem Dương Hân mang ra ngoài, không có sự cho phép của ta tuyệt đối không cho nàng tiến vào thư phòng nửa bước."

Dương Hân bị mang ra ngoài, thư phòng liền an tĩnh lại.

Tam Hoàng Tử ngón tay thon dài như ngọc ở trên bàn gõ nhẹ, tự hỏi tiếng lòng của Ngu Y Lạc cùng lời nói lúc nãy của Phụ hoàng.

"Tam Hoàng Tử, thuộc hạ có việc muốn bẩm báo." Ngoài cửa một thanh âm vang lên đem suy nghĩ của hắn kéo về.

"Vào đi."

Người tới một thân áo xanh, chính là thị vệ bên người của hắn .

"Có chuyện gì?"

"Thuộc hạ dựa theo lời người phân phó đi tra Dương Hân tiểu thư, biết được nàng biến mất trong khoảng thời gian này đều là ở tại điền trang ngoài kinh thành, hơn nữa người trong điền trang là........"

"Chỗ kia hẳn là người của mẫu phi đang ở đi !" Tam Hoàng Tử đánh gãy hắn.

Dương Hân quả thật là ẩn nấp rất tốt , vậy mà không để hắn tìm tới.

"Không phải. " thị vệ lắc đầu:"Thuộc hạ tra được, là Đặng Thống lĩnh."

Hắn cũng kỳ quái, Dương Tiểu thư làm sao lại cùng Đặng Thống lĩnh có nhận biết ? Cũng không có nghe Dương Tiểu thư đề cập qua.

Tam Hoàng Tử cũng có chút ngoài ý muốn, Dương Hân cùng mẫu phi nhận biết việc này sẽ không sai, nhưng tại sao lại cùng Đặng Thống lĩnh có dính líu quan hệ?

Nhớ tới Dương Hân vào phủ đã thu phục được những người khác, liền trầm giọng phân phó:"Ngươi đi điều tra xem những người đang cùng Dương Hân qua lại đó có liên quan gì tới Ngọc Lâu Quốc hay không ?."

Hiền Phi bị giam vào Thiên Lao đã được mấy ngày , căn bản không cách nào liên lạc với bên ngoài.

Giờ phút này nàng bẩn thỉu, trên người cung trang cũng có chút hư hại, đều là dấu vết lúc bị thẩm vấn lưu lại.

Nghe bên ngoài phạm nhân thụ hình tiếng kêu thảm thiết, thân thể nhịn không được run rẩy theo.

Roi quất vào trên thân từng trận đau nhức lướt qua đầu nàng, để nàng nhịn không được che đi lỗ tai.

Đều đã mấy ngày, nghịch tử kia cũng không tới cứu nàng, nàng cũng đã đoán trước, dù sao nàng đối với hắn không tốt, nhưng Đặng Phong thế mà cũng không có tới cứu nàng, thực sự là quá kỳ quặc.

Nàng kéo lấy thân thể đang thụ thương, chậm rãi bò đến cửa nhà lao, mở miệng đang bị khô nứt, dùng tiếng nói khàn khàn khó nghe hô lên.

"Người đâu, tới đây mau, bản cung muốn gặp Hoàng Thượng, bản cung là bị oan uổng."



Tại bên ngoài cửa nhà lao đang tuần tra, thị vệ không kiên nhẫn rống một tiếng.

"Kêu la cái gì, còn tưởng rằng ngươi vẫn là nương nương cao cao tại thượng sao, đã vào nơi này liền không có còn sống đi ra.

Bên ngoài thiên lao.

Tào công công phụng mệnh của Hoàng Thượng cố ý đến xem xét tình hình của Hiền Phi.

Người canh giữ ở bên ngoài vừa thấy là hắn, cung cung kính kính đem hắn mời đi vào.

"Hình bộ Thị lang đang ở bên trong, ngài chờ một chút, tiểu nhân lập tức vào bẩm báo."

Tào công công gật gật đầu, chờ Hình bộ Thị lang ra tới.

Không đợi bao lâu, Hình bộ Thị lang vội vàng mà đi ra.

"Tào công công, ngài tìm Hạ Quan có chuyện gì?"

Tào công công quét mắt phía sau hắn, không thấy được Hình Bộ Thượng thư:"Sao không gặp Tần Đại Nhân? Hoàng Thượng muốn tìmTần Đại Nhân đến hỏi một chút chuyện."

Đang nói, Tần Đại Nhân liền đi đến.

Trong thiên lao mùi thật không dễ ngửi, lại tương đối âm lãnh, thỉnh thoảng còn có tiếng kêu thảm thiết của phạm nhân vang lên.

Tào công công chỉ là gật gật đầu, mang theo Tần Đại Nhân tiến Ngự Thư Phòng.

"Hoàng thượng, Tần Đại Nhân đến."

Hoàng Thượng buông xuống sổ gấp, cho Tần Đại Nhân ban thưởng ghế ngồi, mở miệng nói:

"Tần Đại Nhân, Hiền Phi hiện tại còn sống chứ ?"

Đều đã mấy ngày, Đặng Phong không có động tác, thực sự là quá mức kỳ lạ.

Như hắn tra được tin tức chuẩn xác, Đặng Phong nhất định là có cơ hội liền sẽ đi cứu Hiền Phi.

"Hồi Hoàng Thượng, thần dựa theo sự phân phó của người, mặc dù dùng hình, nhưng cũng không đến mức bị tra tấn đến chết."

Hoàng Thượng hài lòng gật đầu, Hiền Phi cũng không thể dễ dàng như vậy chết đi được.

"Thiên Lao hiện nay thủ vệ như thế nào?"

Tần Đại Nhân chi tiết đáp lại.

"Hoàng Thượng yên tâm, Thiên Lao thủ vệ nghiêm ngặt, thần dám cam đoan, một con ruồi cũng bay không vào."

Nói xong cảm giác được Hoàng Thượng sắc mặt không đúng, Tần Đại Nhân cẩn thận mở miệng dò hỏi.

"Hoàng thượng, có gì không ổn sao?"

Hiền Phi mưu sát Hoàng Thượng, loại này trọng phạm khẳng định không thể để xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ Hoàng Thượng còn lo lắng có người cướp ngục hay sao?

"Nếu Hoàng Thượng lo lắng có người cướp ngục, có thể đem Hiền Phi chuyển đến mật lao của Hình Bộ, cam đoan người đi cướp ngục có đi không về."

Hoàng Thượng vuốt vuốt mi tâm, có thể biết được vì sao Đặng Phong lại chậm chạp không động thủ, hóa ra là đυ.ng trúng Tần Đại Nhân người quá thông minh cẩn thận đề phòng .

"Tranh thủ thời gian cho trẫm đem người đều rút đi, làm giống như bình thường là được."