Editor: Điểu Nghi PhiTôi sống ở một thị trấn nhỏ tại Venice. Mỗi ngày khi hoàng hôn, mở cửa sổ ra có thể thấy ánh nắng chiều lộng lẫy chiếu xuống mặt nước gợn sóng; đó là một hình ảnh đẹp tới không thể tả.
Mỗi cuối tuần tôi đều sẽ dành một khoảng thời gian, trên con thuyền nhỏ trứ danh ở Venice, đi một vòng thành phố nước này. Khi đi ngang qua cầu Than Thở trứ danh có thể gặp rất nhiều đôi tình nhân hôn nhau dưới cầu, thể hiện tình yêu của mình. Sau đó, tôi sẽ mang theo vô vàn hồi ức và linh cảm về nhà, từ những điều nhìn thấy viết lại câu chuyện của chính bản thân.
Cô bạn người Trung Quốc sống cùng tôi tỏ vẻ không hiểu tôi đang làm gì, tôi quay đầu bảo với cô ấy đây chỉ là một sở thích lúc rảnh rỗi, cô ấy nhún nhún vai thể hiện mình cũng không thích kiểu tiêu tiền này.
Tôi ngồi trên chiếc thuyền bé, người chèo thuyền chèo cũng nhanh, gió chiều man mát, thổi tung bay mái tóc dài của tôi.
Tôi cong tay thành hình vòng cung nhỏ, đặt bên tay, chăm chú lắng nghe.
Một người phụ nữ địa phương hỏi tôi: "Cô đang nghe gì thế?"
Tôi cười nói: "Tôi đang nghe âm thanh của gió."
"Gió làm sao có âm thanh được?"
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của cô ấy. Một lúc lâu sau tôi mới khẽ nói một câu chỉ tôi có thể nghe thấy: "Đó chính là âm thanh từ trong lòng cô."
Dường như tôi nhìn thấy hình ảnh từ rất nhiều năm trước, khi bầu trời xanh thẳm, có một thiếu niên mặc quân phục, ngồi ở góc sân thượng, chỉ vào ngực mà nói: "Tiếng gió, chính là âm thanh trong lòng cậu."
Hứa Thành Nghiên, chúng ta đã không gặp nhau bao nhiêu năm rồi, cậu còn nhớ rõ không?
[ Nghi Phi: Nghe cái câu Tiếng gió, chính là âm thanh trong lòng cậu" ôi chao nó lãng mạn làm sao.
Lại thêm một truyện nữa, nhưng truyện này ngắn thôi.
Tiết tử, 368 chữ ]