16.
Trước khi rời cung, Lâm Cẩm Sắt yêu cầu được gặp mặt ta lần cuối.
Ta đi.
Thiếu nữ thanh lệ đã biến mất, chỉ còn một cô nương thần sắc ảm đạm, nhìn thấy ta trong mắt vô vàn hận ý. Nàng ta ngồi trên mặt đất, ngửa đầu nhìn ta.
" Ta thua rồi, nhưng mà ta không thua ngươi, ta thua Hiên Viên Cảnh."
" Hạ Đường, ngươi cho rằng hắn yêu ngươi thật lòng sao? Hắn chỉ yêu quyền lực mà thôi."
" Đợi đến khi ngươi không còn giá trị lợi dụng nữa, thì ngươi cũng sẽ giống như ta thôi. "
" Nói xong chưa?"
Ta còn tưởng rằng nàng muốn tìm ta nói cái gì.
Hóa ra chỉ là mấy lời nói nhằm châm ngòi ly gián.
" Lâm Cẩm Sắt, ta không quan tâm. "
Ta chợt nghe thấy âm thanh tan nát cõi lòng, tiếng khóc thút thít trong lòng của Hiên Viên Cảnh vang lên bên tai.
Ta: 「?」
" Ha ha ha ha !" Lâm Cẩm sắt cười ra nước mắt.
" Hiên Viên Cảnh ơi Hiên Viên Cảnh à, ngươi yêu nàng thì sao, ngươi giống như ta thôi, yêu mà không được đáp lại. "
Lâm Cẩm Sắt loạng choạng đứng dậy.
Trên mặt tràn đầy nước mắt, nàng ta ngẩng đầu, nhìn chằm chằm ta.
" Bệ hạ đâu ? Vì sao hắn không tới gặp ta ?Ngay cả lần cuối cùng hắn cũng không muốn gặp ta sao?"
" Nếu đã công lược thành công, vì sao ngươi không lựa chọn rời đi. "
Sau lần trước, thông qua Hiên Viên Cảnh ta biết được.
Lâm Cẩm Sắt chủ động yêu cầu hệ thống công lược hắn, để có thể trải nghiệm cuộc sống của một sủng phi vui vẻ.
Sợ nàng ta không thể hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống đã mở cửa sau cho Lâm Cẩm Sắt.
Chỉ cần nàng ta có thể khiến Hoàng đế sủng ái, sẽ được tính là công lược thành công, nàng ta ngay lập tức có thể trở về nhà.
Lâm Cẩm sắt đã tự nguyện từ bỏ cơ hội quay lại của mình.
Nàng ta muốn ở lại đây, sống hết đời với Hiên Viên Cảnh.
Lâm Cẩm Sắt sững người, thì thầm: " Đúng vậy, ta đã thành công rồi, vì sao lại không quay trở về ?"
Lâm Cẩm Sắt vừa cười vừa khóc.
" Bởi vì ta không biết tình yêu có thể giả tạo đến mức ấy, hắn thậm chí còn lừa được hệ thống của ta.
" Hạ Đường, ngươi không biết hắn yêu ngươi có mấy phần thật, mấy phần giả ?
" Ngươi sớm muộn gì cũng bước vào con đường vạn kiếp bất phục của ta thôi. "
【 Quả nhiên không nên để Hoàng hậu đến đây !】
【 Ghê tởm, cô ta dám phá hư quan hệ của trẫm với vợ yêu! Đáng chếc, phải gϊếŧ cô ta ngay thôi !】
【Cho dù là đồng hương !Cũng không thể buông tha cho cô ta. 】
Ta mỉm cười " Ta tin hắn. "
Tin hắn yêu ta thật lòng.
Nếu ta không nói mấy lời ngọt ngào với Hiên Viên Cảnh.
Thì cái mạng nhỏ của Lâm Cẩm Sắt cũng chẳng thể giữ lại.
17.
Nhưng ta không nghĩ tới, sắt mặt của Lâm Cẩm Sắt lập tức biến đổi, mang theo sát ý.
" Ngươi tin hắn ?Vậy ngươi đi chết đi. Ta không chiếm được tình cảm của hắn, thì người khác cũng đừng hòng đạt được. "
Lâm Cẩm Sắt để lộ con dao găm giấu dưới tay áo, đâm thẳng về phía ta.
Chân ta như bị đóng băng tại chỗ.mKhông thể động đậy.
" Đường Đường !"
Hiên Viên Cảnh xông vào trong điện.
Nắm chặt dao găm.
Máu tươi từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.
Hiên Viên Cảnh thẳng chân đạp vào người Lâm Cẩm Sắt
" Lúc đầu, trẫm nghĩ còn có thể tha cho ngươi một mạng, nhưng hiện tại, ngươi không xứng. "
" Hiên Viên Cảnh, ngươi cuối cùng cũng tới gặp ta. " L
âm Cẩm Sắt si ngốc nhìn chằm chằm Hiên Viên Cảnh.
"Vì sao ngươi không thích ta, ta không đủ xinh đẹp sao ?"
" Ngươi vĩnh viễn không thể so sánh với nàng. "
" Ta kém Hoàng hậu ở chỗ nào ?"
" Ngươi chỉ là người thứ ba mà thôi. "
Lâm Cẩm Sắt sắc mặt lúc trắng lúc xanh " Không, người không được yêu mới là người thứ ba."
Ánh mắt Hiên Viên Cảnh đầy khinh thường và chán ghét.
Một lúc sau, ta nghe được tiếng lòng của hắn 【 Cô ta không học chín năm giáo dục bắt buộc à !Đúng là thần kinh có vấn đề !】
" Hiên Viên Cảnh. "
Ta khẩn trương nắm lấy tay hắn.
Vết thương sâu hoắm, có thể thấy cả xương trắng.
Máu tươi không ngừng tuôn ra.
Ta xé ống tay áo, băng bó vết thương cho hắn.
" Nàng đừng khóc, đây chỉ là vết thương nhỏ thôi. "
Hiên Viên Cảnh trong lòng ảo não.
【 Sợ chếc khϊếp! Ta mà tới muộn hơn chút là mất vợ rồi huhu! May mắn trẫm tới kịp lúc. 】
18.
"Hiên Viên Cảnh, ngươi nên gϊếŧ ta ngay bây giờ. "
" Ta đương nhiên sẽ gϊếŧ ngươi. "
【 Không gϊếŧ ngươi, ta giữ lại ăn tết sao ?】
【 Không được, hiện tại liền gϊếŧ! Đừng có làm mấy điều khùng điên nữa. 】
[Hoàn chính văn]