Chương 3

Ta giả vờ khóc, Giang Chiếu nhất thời hoảng sợ.

[Tiêu rồi, tiêu đời mất rồi! nàng ta khóc lên nhìn giống hệt Tiểu Ngu khóc, khiến trẫm có cảm giác như mình bắt nạt Tiểu Ngu.]

[Nhưng nàng ấy không phải Tiểu Ngu. Trẫm không thể mắc bẫy được.]

[Thân thể và trái tim trẫm chỉ có thể bị bảo bối Tiểu Ngu vấy bẩn.]

[Trẫm không thể bị nàng ta mê hoặc được.]

Giang Chiếu thở dài: "Hoàng hậu, trẫm không ghét bỏ nàng, trẫm chỉ muốn cùng nàng trò chuyện..."

Giang Chiếu đứng cạnh long sàng, ánh mắt lảng tránh.

Nhân lúc hắn không chú ý, ta nhanh chân chạy đến trước mặt hắn, nhào lên, rồi đẩy ngã hắn xuống giường, lấy chiếc áo đã cởi một nửa trùm lên mặt hắn.

Giang Chiếu hoảng sợ bỏ chạy.

Ta nhướng mày cười nói: “Hoàng thượng nóng lòng vậy sao?”

Giang Chiếu: “...”

[Ah ah ah, trẫm lo lắng cho ông nội nhà ngươi ý.]

[Nữ nhân trong hậu cung này thật như lang như hổ*, trẫm hưởng thụ không nổi.]

*如狼似虎 - như lang tự hổ: ý là hung dữ như sói và hổ.

[Vẫn là Tiểu Ngu của trẫm tốt hơn, vừa dịu dàng đáng yêu, lại xinh đẹp phóng khoáng, eo nhỏ chân dài… Ah, ah, ah, lực hút tình yêu của trẫm.]

Giang Chiếu muốn đẩy ta ra nhưng không có cách nào đuổi được, nhưng tư thế nằm của ta có chút xấu hổ.

Bình tĩnh mất nửa ngày, chàng mới lúng túng nói: “Hoàng hậu, nàng xuống giường trước đã.”

Ta kiên quyết: “Thϊếp không xuống.”

Giang Chiếu lập tức lộ rõ vẻ mặt *chết cũng không chịu khuất phục.

*视死如归: thành ngữ mang ý nghĩa đến chết cũng không chịu khuất phục.

“Thôi vậy, Hoàng hậu, thật ra trẫm đang giấu nàng một việc.”

Ta chớp chớp mắt: “Hoàng thượng, người nói đi!”

Giang Chiếu vội vàng nhắm mắt lại, quay đầu sang một bên, nghiến răng nói: “Không phải trẫm không muốn cùng Hoàng hậu trải qua đêm xuân. Thật ra, do trẫm... trẫm không được, trẫm có lòng nhưng không có sứu.”

Ta: “...”

Giang Chiếu, chàng cố ý nói cái quỷ gì thế?

Chàng không được? Có mà lừa quỷ.

Sau khi nói xong, Giang Chiếu lén liếc xem phản ứng của tôi.

[Lý do này của trẫm thật tuyệt vời.]

[Từ xưa đến nay, ai có thể ngây thơ thuần khiết, dũng cảm được như trẫm, vì trong sạch của bản thân mà dám nói không lên được.]

[Một nam nhân tuy không thể nói không được, nhưng vì Tiểu Ngu trẫm phải giữ bản thân hoàn toàn trong sạch, trẫm có thể không lên được một trăm, một nghìn hoặc một vạn lần.]

[Nếu Tiểu Ngu biết chuyện này, nhất định sẽ khen ngợi trẫm]

[He he he.]

Giang Chiếu quá không đáng tin, ta mới không thèm khen chàng.

[Sao Hoàng Hậu lại không nói gì? Sao nét mặt của nàng ta kỳ lạ như vậy? Lẽ nào nàng đã phát hiện lời nói dối của trẫm không hợp lý.]