Chương 8: Cảnh tượng giống như gặp lại người yêu cũ này khiến Cố Hoài Vũ nhíu mày

Cố Hoài Vũ nghi ngờ bản thân mình nhập ma rồi, đây là tuổi dậy thì muộn sao? Trạng thái say mê này hoàn toàn không bình thường, căn bản không giống như là sức tự chủ mà một người trưởng thành nên có, nhưng anh không thể khống chế được tay mình, cho dù là bộ phim mà Ô Vân sama đóng vai phụ anh cũng không bỏ qua. Đợi đến khi Cố Hoài Vũ hoàn hồn, anh nằm vật ra ghế, giống như đã bước vào thời gian của người khôn ngoan, liếc mắt nhìn đống giấy vụn trong thùng rác, đôi mắt đen láy như mực lúc này vô thần nhìn lên trần nhà, không hề tập trung.

Cố Hoài Vũ không thích cảm giác mất kiểm soát này, điều này khiến anh cảm thấy hoảng sợ.

Giọng nói của Ô Vân sama và bác sĩ Ô giống nhau, hai giọng nói duy nhất khiến anh có phản ứng, Cố Hoài Vũ không dám khẳng định Ô Vân sama có phải là bác sĩ Ô hay không, anh cũng không thể trực tiếp hỏi Ô Vân sama có phải là bác sĩ Ô không, nếu chỉ là trùng hợp, chắc chắn sẽ khiến người ta cho rằng anh bị thần kinh. Nói đến, tên đầy đủ của bác sĩ Ô là gì? Cố Hoài Vũ nhớ ra bác sĩ Ô trước khi anh xuất viện đã đưa cho anh một số điện thoại, Cố Hoài Vũ định đứng dậy tìm mẩu giấy đó, đột nhiên nhớ ra chiếc áo khoác dường như đã bị anh giặt rồi…

Cố Hoài Vũ lại ngồi xuống ghế, hơn nữa, cho dù mẩu giấy đó còn thì sao?

Anh tự hỏi bản thân muốn làm gì, cuối cùng đôi mắt đen kia trở nên tĩnh lặng. Anh không muốn làm gì, cũng sẽ không làm gì, không muốn có bạn bè, cũng không muốn phát triển bất cứ mối quan hệ nào khác.

Tuy nhiên việc phát tiết với giọng nói của Ô Vân sama không phải là tốt lắm, nhưng không có cách nào, ai bảo anh lại có phản ứng với giọng nói của Ô Vân sama và bác sĩ Ô chứ, anh vẫn sẽ mang bí mật này xuống quan tài thôi.

Ngày hôm sau Cố Hoài Vũ đúng giờ đến Hoài Tuyền Thể dục quán, Đàm Cửu Thiên mặc quần áo thể thao, đang cùng đồng đội khoác vai nhau bàn bạc cái gì đó.

“Cố lão sư!”

Đàm Cửu Thiên cười chạy về phía Cố Hoài Vũ, cậu ta mặc bộ đồ thể thao xanh trắng, để lộ ra cánh tay và bắp chân gầy dài và săn chắc, trên tay đeo băng bảo vệ, trông rất năng động và đẹp trai, trên khán đài ngồi không ít cô gái nhìn về phía Đàm Cửu Thiên, có vẻ như cậu ta rất nổi tiếng đấy.

“Chậm lại chút, ta còn có thể chạy được không.”

“Hehe, Cố lão sư, lát nữa anh xem màn trình diễn tuyệt vời của em nhé.”

“Được rồi, thắng rồi tôi mời các cậu ăn cơm.”

“Thật không ạ? Hay là thôi đi, đừng để Cố lão sư tốn tiền, mấy người kia có thể ăn hết đấy.”

“Tiền ăn cơm thì tôi vẫn có, các cậu chỉ cần thắng trận là được.”

“Cố lão sư anh tốt quá.”

Đàm Cửu Thiên cười, trên mặt còn có hai lúm đồng tiền, khiến người ta muốn chọc chọc, đương nhiên Cố Hoài Vũ không làm vậy.

“Cố lão sư chào anh.”

Mấy thành viên khác vừa nhìn thấy Cố Hoài Vũ liền cung kính chào hỏi, Cố Hoài Vũ còn không biết hóa ra anh đáng sợ đến vậy, khiến mấy cậu con trai cao lớn này cứ như chuột gặp mèo.

“Cố lão sư, anh ngồi uống nước, uống nước.”

“Sợ tôi vậy à?”

Cố Hoài Vũ không nhịn được mà trêu chọc mấy cậu con trai này, cậu con trai đưa nước cho Cố Hoài Vũ trông đen đen, gương mặt chất phác, cao khoảng một mét chín.

“…”

“Cố lão sư, kỳ thi tới có thể nương tay chút được không, mỗi lần em lên lớp anh đều bị điểm kém, em bị điểm kém sợ rồi.”

“Đúng đó, đúng đó, Cố lão sư.”

Mấy cậu con trai đều hùa theo xin Cố Hoài Vũ kỳ thi cuối kỳ nương tay một chút.

“Đề tôi ra không khó, các cậu chỉ cần nghe giảng trong lớp là đều có thể qua. Nhưng vấn đề là lên lớp lại đi tìm Chu Công chơi cờ rồi.”

“Nói đâu có, Cố lão sư, em chỉ là ngu ngốc thôi mà.”

Cố Hoài Vũ nói chuyện với mấy thành viên một lúc thì trận đấu bắt đầu, Đàm Cửu Thiên dẫn đầu ghi được một quả ba điểm, cả khán đài vang lên tiếng hò hét.

Cố Hoài Vũ ngồi ở hàng đầu, cau mày, không ngờ đội thi đấu với trường họ lại là đội bóng rổ của Q Đại.

“Ngồi ở hàng đầu là Cố lão sư đúng không? Đẹp trai quá!”

“Đúng đó đúng đó, Cố lão sư mà cũng tới xem bóng rổ, giá như Cố lão sư cũng tham gia thi đấu bóng rổ thì tốt biết mấy, giống như lúc trường tổ chức hội thao, đội giáo viên mà có bóng dáng của Cố lão sư thì tốt biết mấy.”

“Tiếc là chân Cố lão sư không tốt, rõ ràng đẹp trai như vậy, còn đẹp trai hơn nhiều ngôi sao, thế mà chân lại không được khỏe.”

“Cố lão sư đẹp trai, thông minh, trẻ tuổi tài cao, không thể nào để Cố lão sư chiếm hết ưu thế được, cũng phải để cho chúng tôi những người bình thường một chút đường sống chứ.”

Nói là vậy nhưng sinh viên B Đại đều rất tiếc nuối về việc chân Cố Hoài Vũ không được khỏe, một người đàn ông hoàn hảo như vậy lại có một khuyết điểm, giống như một món đồ ngọc tinh xảo bị dính một vết bẩn, tuy rằng khuyết điểm không che lấp được vẻ đẹp, nhưng vẫn khiến người ta có chút tiếc nuối.

Cuối cùng B Đại với tỷ số sát nút giành chiến thắng trước Q Đại.

“Yeah! Chúng ta thắng rồi!”

Đàm Cửu Thiên kích động ôm lấy đồng đội, giây tiếp theo lao về phía Cố Hoài Vũ muốn ôm Cố Hoài Vũ, nhưng đột nhiên nhớ ra mình toàn thân là mồ hôi, liền hạ cánh tay đang giơ lên, có chút ngượng ngùng gãi gãi mặt.

Cố Hoài Vũ bật cười, luôn cảm thấy Đàm Cửu Thiên giống như một con chó lớn, anh tận dụng chiều cao của mình vỗ nhẹ lên đầu Đàm Cửu Thiên, giống như một anh trai hàng xóm đáng tin cậy.

“Hoài Vũ!”

Cố Hoài Vũ không ngờ sau bao nhiêu năm xa cách lại nghe thấy giọng nói quen thuộc này.

“Tôi không ngờ lại thực sự là anh, tôi… tôi là đến xem em trai tôi thi đấu……”

Đối phương kích động lại muốn nói lại thôi, khiến Cố Hoài Vũ cảm thấy rất khó chịu, loại cảnh tượng giống như gặp lại người yêu cũ này khiến Cố Hoài Vũ nhíu mày.

Mười năm không gặp, đối phương trưởng thành hơn rất nhiều, không còn tìm thấy được sự non nớt ngày xưa, góc cạnh rõ ràng, ngũ quan cứng cáp, ngay cả thân hình cũng cao lớn hơn, chỉ thấp hơn Cố Hoài Vũ một chút. Đối phương ăn mặc tinh tế, tuy thấp thoáng nhưng có thể nhìn ra toàn thân đều là hàng hiệu, chiếc đồng hồ đeo tay trên tay ít nhất cũng phải sáu con số trở lên. Hoàn toàn là hai người ở hai thế giới khác nhau.

“Những năm này… anh khỏe chứ? Tôi…”

“Ôn tiên sinh, lâu ngày không gặp, tôi sống rất tốt, làm phiền anh quan tâm. Tôi còn có việc, xin phép cáo lui trước.”

Nói xong, Cố Hoài Vũ liền cùng Đàm Cửu Thiên đi về phía đội ngũ chính.

“Cố lão sư, đây là người quen của thầy sao?”

“Bạn học cấp ba.”

“Ồ ồ, trông anh ta có vẻ rất giàu có.”

“Có lẽ vậy, tôi không quen lắm.”

Ôn Khải Dương nghe thấy cuộc trò chuyện của Cố Hoài Vũ và cậu thiếu niên tràn đầy ánh nắng kia, không khỏi nắm chặt nắm tay, trông anh ta trưởng thành hơn rồi, gương mặt từ thời niên thiếu vốn đã vô cùng nổi bật, lúc này giống như thanh kiếm ra khỏi vỏ, khiến người ta tâm thần rung động, thân hình cao thẳng tuấn tú được thời gian lắng đọng, khí chất quả thực khiến người ta khó có thể rời mắt.

Cậu thiếu niên tràn đầy ánh nắng kia dường như có quan hệ rất thân thiết với anh ta, anh ta luôn có vẻ lạnh nhạt không thích thân cận với người khác, vậy thì đó là người yêu của anh ta sao?

Ôn Khải Dương không dám nghĩ tiếp, anh sợ mình sẽ bốc đồng, người đó rõ ràng là thuộc về mình, nếu không phải năm đó…

Trong mắt Ôn Khải Dương cuồn cuộn nổi lên sự giận dữ, đột nhiên anh nhìn thấy Cố Hoài Vũ đi đường khập khiễng, trong nháy mắt, anh lạnh toát người.

“Cố lão sư, chúng ta ăn gì ạ?”

“Các em muốn ăn gì? Quá đắt thì thầy không trả nổi đâu.”

“Vậy ăn lẩu được không ạ?”

“Mọi người giơ tay biểu quyết đi.”

“Vậy thì ăn lẩu.”

Cố Hoài Vũ không biết có quán lẩu nào ngon, Đàm Cửu Thiên đã giới thiệu một quán.

“Cố lão sư, thầy muốn ăn ngon thì tìm em là đúng rồi.”

Cố Hoài Vũ thích tự nấu ăn, rất ít khi ra ngoài ăn. Cả nhóm họ gọi một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, chỉ là Cố Hoài Vũ không ngờ lại gặp bác sĩ Ô ở đây.

“Cố Hoài Vũ?”

Cố Hoài Vũ vừa nghe thấy giọng nói này liền toàn thân mềm nhũn, nhưng nơi đông người như thế này lại không thể không để ý đến người ta, cố gắng gượng gạo quay đầu lại.

“Bác sĩ Ô, anh cũng đến đây ăn lẩu à.”

Đây không phải là chuyện hiển nhiên sao, đến quán lẩu mà không ăn lẩu thì làm gì. Cố Hoài Vũ có chút thất thần, anh thực sự sợ bác sĩ Ô nói nhiều quá thì anh sẽ “thẳng” mất.

“Vết thương của cậu vẫn chưa lành, đừng ăn cay.”

“Vâng.”

Cố Hoài Vũ chỉ muốn bác sĩ Ô đừng nói nữa, mau chóng đi đi, nếu không đi nữa anh cảm thấy mặt mình sắp bị bỏng rồi.

Ô Vân Diễn thấy Cố Hoài Vũ thất thần, ánh mắt cũng lơ đãng, không khỏi nhíu mày. Hơn nữa tai Cố Hoài Vũ còn rất đỏ, chẳng lẽ chưa ăn đã có vấn đề rồi sao.

Ô Vân Diễn đang định nói gì đó thì Lâm Quân Dịch liền đi ra từ phòng riêng.

“A Diễn, làm gì vậy, sao còn chưa vào?”

“Bác sĩ Lâm?”

“Hoài Vũ!”

Tứ mắt giao nhau, điều đáng sợ nhất là không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

“Hai người quen biết nhau?”

Ô Vân Diễn không ngờ Lâm Quân Dịch lại quen biết Cố Hoài Vũ, nghe Cố Hoài Vũ gọi Lâm Quân Dịch là bác sĩ Lâm, chẳng lẽ là bệnh nhân của Lâm Quân Dịch? Ô Vân Diễn không khỏi nhìn Cố Hoài Vũ, Lâm Quân Dịch là bác sĩ tâm lý, mọi người đều biết, vậy thì có phải là Cố Hoài Vũ đã đến gặp Lâm Quân Dịch khám bệnh không?

Ô Vân Diễn lắc đầu, bảo mình đừng nghĩ lung tung, đó là đời tư của Cố Hoài Vũ, anh không có lý do để dò xét.

“Ừm, một người bạn.”

Lâm Quân Dịch không nói Cố Hoài Vũ là bệnh nhân của anh ta, Cố Hoài Vũ rất biết ơn anh ta, anh không muốn làm cho chuyện này trở nên ai cũng biết.

“A Diễn vào trước đi, anh với Hoài Vũ lâu ngày không gặp, nói chuyện vài câu.”

“Ừ. Tạm biệt,”

“Tạm biệt.”

Cố Hoài Vũ chào tạm biệt bác sĩ Ô rồi đi lại nói với Đàm Cửu Thiên và những người khác ăn trước đi, đừng để ý đến anh, anh gặp một người bạn, nói chuyện vài câu.

Cố Hoài Vũ và Lâm Quân Dịch đi ra ngoài vào một quán cà phê, gọi cho Lâm Quân Dịch một cốc cà phê, cho bản thân một cốc sữa, gần đây vẫn phải chú ý đến sức khỏe.

“Trước kia cậu nói bác sĩ điều trị chính chính là A Diễn đúng không?”

“Anh nói bác sĩ Ô à? Đúng vậy.”

“Cậu không biết tên đầy đủ của anh ta à?”

“Tôi chỉ biết anh ta họ Ô thôi.”

“Tên đầy đủ của anh ta là Ô Vân Diễn, năm nay hai mươi sáu tuổi, tốt nghiệp khoa Y học Q Đại, đi du học hai năm, lấy bằng thạc sĩ. Độc thân, không có thói quen xấu, cung Xử Nữ, hơi có chút sạch sẽ, còn có chút khuynh hướng hoàn hảo.”

“Anh nói nhiều thế làm gì?”

Lâm Quân Dịch mỉm cười nhìn anh đầy thâm ý.

“Trước kia tôi đã nói rồi, cậu nên yêu đương một lần.”

“Anh biết đấy, tôi không có ý nghĩ này.”

“Nhưng mà, cậu không thấy hai người rất hợp nhau sao? Hơn nữa, cậu có ham muốn tìиɧ ɖu͙© với anh ta.”

Cố Hoài Vũ nhíu mày.

“Tôi chỉ có phản ứng với giọng nói của anh ta mà thôi.”

“Được rồi, cho dù chỉ là giọng nói thì cũng là vô cùng hiếm thấy.”

Cố Hoài Vũ dường như gặp phải vấn đề gì đó, anh uống một ngụm sữa, nhẹ nhàng đặt cốc xuống, dừng một chút mới lên tiếng.

“Gần đây tôi phát hiện ra tôi cũng có phản ứng với giọng nói của một người khác.”