*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi Bùi Minh Sơ trở lại nhà Bùi, Bùi Thanh và Mạc Doãn đã biến mất.
Người hầu ngơ ngác không hiểu gì, "Cậu hai về nhà liền bế Tiểu Doãn đi ngay."
Sắc mặt Bùi Minh Sơ cực kỳ khó coi, vừa đi ra ngoài vừa gọi cho Mạc Doãn, cuộc gọi được kết nối nhưng không có người trả lời. Anh lại gọi cho Bùi Thanh, vẫn là cuộc gọi được kết nối nhưng không có ai trả lời.
Đinh Mặc Hải đi theo anh nói, "Cậu chủ, cậu hai và Tiểu Doãn xảy ra chuyện gì vậy?"
Bùi Minh Sơ không trả lời, hơi thở lạnh lẽo của mùa đông truyền đến, thái dương bỗng nhiên có cảm giác ngứa ran, Bùi Minh Sơ đột nhiên dừng chân, đợi cơn choáng váng qua đi, Đinh Mặc Hải thấy anh có chút không ổn, vội vàng đi tới đỡ, "Cậu chủ, cậu không sao chứ?"
Bùi Minh Sơ xua tay nói, "Không sao."
Đinh Mặc Hải nói, "Cậu chủ, cậu hai và Tiểu Doãn lại gây gổ với nhau à? Sao cậu lại gấp gáp vậy?"
Bùi Minh Sơ không có cách nào giải thích với ông, đành đơn giản nói, "Cứ tìm người đã."
Người được phái đi lùng sục khắp công ty, trường học và nhà cũ họ Mạc nhưng vẫn không có dấu vết của hai người.
Sau mấy lần đi theo tìm kiếm, tâm trạng Đinh Mặc Hải căng thẳng hẳn, ông không khỏi nghĩ thầm: Chẳng lẽ cái chết của Bùi Cánh Hữu có liên quan đến Mạc Doãn? Bùi Thanh đang tìm cách "trả thù" Mạc Doãn ư?
Đến lúc này đây, Bùi Minh Sơ mới nhận ra mình chẳng để ý gì đến người em trai này, ngoại trừ những nơi kể trên, anh không biết Bùi Thanh có thể đưa Mạc Doãn đi đâu, chỉ có thể phân tán mọi người đi lang thang khắp nơi để tìm kiếm.
Trong khoảng thời gian này, Bùi Minh Sơ gần như chưa bao giờ được nghỉ ngơi đàng hoàng, cơ thể và tinh thần đều ở trạng thái rất căng thẳng, anh ngồi trong đại sảnh nhắm mắt chờ đợi tin tức, vầng trán hơi nóng.
Cứ cách mỗi một giờ, người bên ngoài đều sẽ gọi điện về báo tin, nhưng lần nào cũng chỉ có ba chữ ——"Không tìm thấy".
Suốt một đêm không tìm thấy người, Bùi Minh Sơ cũng ngồi trong đại sảnh đợi đến rạng sáng.
Đến khoảng 7 giờ sáng, cuối cùng cũng có tin tức khả quan.
"Xe của cậu hai lái về phía đại lộ Đông Hồ, sau khi ra khỏi đường cao tốc thì không còn giám sát nữa."
Bùi Minh Sơ ôm trán.
Đinh Mặc Hải bận rộn cả đêm, gần như không ngủ được chút nào, lên tiếng hỏi, "Cậu chủ, cần gọi cảnh sát không?"
Bùi Minh Sơ giơ tay lên làm động tác ngăn lại, giọng hơi khàn khàn nói, "Chuyện nội bộ gia đình thôi."
Đinh Mặc Hải "Ừm" một tiếng, rồi lại khuyên nhủ, "Quan hệ của cậu hai và Tiểu Doãn rất tốt, có lẽ cậu ấy đưa Tiểu Doãn ra ngoài để thư giãn thôi."
Vẻ mặt Bùi Minh Sơ nặng nề, anh không nói gì.
Đinh Mặc Hải nói, "Cậu chủ, lâu rồi cậu chưa nghỉ ngơi, cậu lên lầu nghỉ trước đi, chắc không có chuyện gì đâu."
Bùi Minh Sơ khẽ lắc đầu, một lúc sau mới bỏ tay xuống nói, "Chú nói đúng, hiện tại tôi cần phải nghỉ ngơi."
Anh chậm rãi đứng dậy, không còn cảm giác đau nhức trên trán nữa, thay vào đó là một cơn đau âm ỉ, tê dại.
"Yêu cầu bọn họ thay ca tiếp tục tìm kiếm, tập trung vào các căn hộ riêng gần lối ra dọc theo đại lộ Đông Hồ, canh giữ lối vào và lối ra của đường cao tốc, nếu nhìn thấy xe của Bùi Thanh thì phải theo sau y ngay."
"Vâng, cậu chủ."
*
Mạc Doãn ở liên minh được giáo dục đầy đủ về cảm xúc và giới tính, cho dù hắn cảm thấy điều này là dư thừa đối với con người tự nhiên.
Các loại ngôn từ, hình ảnh và video không thể khuấy động bất kỳ gợn sóng nào trong lòng hắn, nhưng với sức mạnh tinh thần của mình, hắn tự nhiên có khả năng học tập cực kỳ vượt trội, học rất giỏi, đồng thời cũng hiểu được nếu người chưa tiến hóa toàn diện muốn sinh sản, hoặc sau khi xuất hiện cảm giác yêu mến hoặc xung lực tìиɧ ɖu͙© thì họ sẽ phát sinh quan hệ với nhau.
Theo dự liệu của Mạc Doãn, Bùi Thanh sẽ nổi giận và độ ưa thích của y đối với hắn sẽ tuột dốc không phanh. Nếu kí©h thí©ɧ, chọc tức y thêm chút nữa, Bùi Thanh tự nhiên sẽ phát điên và mất trí, có thể sẽ lại bóp cổ hắn, muốn đoạn tuyệt với hắn như lần trước, và rồi sau khi đánh hắn một trận ra trò thì vứt bỏ hắn. Đến lúc đó hắn mang theo vết thương chồng chất quay về với Bùi Minh Sơ, thuyết phục Bùi Minh Sơ dốc hết toàn lực ứng chiến...
Ý tưởng này thật hoàn hảo.
Nhưng lại xuất hiện một vấn đề nhỏ.
Sách giáo khoa và thực chiến cuối cùng cũng có sự chênh lệch.
Hắn không ngờ thay vì bỏ rơi hắn, Bùi Thanh lại giữ hắn ở bên cạnh và làʍ t̠ìиɦ với hắn mỗi ngày.
Bùi Thanh chắc đã biết người hắn "thực sự thích" chính là Bùi Minh Sơ.
Tại sao vẫn còn muốn làm như vậy nhỉ?
Chẳng lẽ y không ghét mình sao?
Mỗi lần làʍ t̠ìиɦ xong, Mạc Doãn lại nghiêm túc suy nghĩ, tự hỏi phải chăng đây là cách Bùi Thanh đang trút giận với mình?
Nhưng vì sao dường như Bùi Thanh lại chẳng có chút nào gọi là...
Muốn trả thù
Kɧoáı ©ảʍ?
Khuôn mặt lạnh lùng kia trong khoảnh khắc đó cũng sẽ mất kiểm soát giống như hắn, hôn hắn ướŧ áŧ, cơ thể hai người thật thân mật khăng khít, nhưng khi rời nhau ra, Mạc Doãn lại không cảm thấy một chút vui mừng nào trên mặt y.
Bùi Thanh vẫn còn chìm nỗi đau.
Mạc Doãn nhanh chóng hoàn thành trải nghiệm học tập mới trong đầu, cuối cùng đưa ra kết luận hợp lý như thế.
Bùi Thanh hận hắn.
Nhưng đồng thời cũng còn yêu hắn.