Chương 3: Cơn bão lắng xuống

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghề Đóng Vai Phản Diện - Chương 3: Cơn bão lắng xuốngBuổi phát sóng trực tiếp trở thành một trò hề, Mạc Hồng Hải mới xuất hiện có mấy phút, phát sóng trực tiếp đã lập tức bị cắt đứt.

Mặc dù chương trình phát sóng trực tiếp đã đóng cửa nhưng trên mạng xã hội vẫn tràn ngập thảo luận, hàng loạt video và hình ảnh khác nhau tiếp tục bị rò rỉ ra ngoài, tin tức càng ít hiển thị thì càng thu hút sự chú ý.

Vốn dĩ biểu hiện của Bùi Cánh Hữu trong buổi họp báo mấy ngày trước đã thành công xoay chuyển một số dư luận, hôm nay ông đến bệnh viện diễn vở kịch hòa giải với nạn nhân, đại khái chắc cũng sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề êm xuôi, ai ngờ cảnh tượng Mạc Hồng Hải khóc lóc lăn lộn vừa truyền ra ngoài, sức nóng lập tức lại tăng lên.

Liên tiếp mấy ngày liền, mạng xã hội vẫn sốt sắng đưa tin về vụ tai nạn giao thông đó.

Trong thời đại truyền thông mới này, "sự riêng tư" gần như chỉ là một trò hề.

Ngay sau đó, thông tin và hình ảnh về gia đình Mạc Doãn được lan truyền trên mạng.

Đặc biệt là Mạc Doãn, người duy nhất sống sót.

Bức ảnh trên giấy báo danh vào trường Không quân nhanh chóng lan truyền trên mạng và trở thành chủ đề nóng.

Hàng mày đẹp đẽ, đôi mắt sáng ngời, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt tuấn tú, nụ cười nhàn nhạt, chàng trai trẻ chỉ mặc một chiếc áo phông đen cổ tròn vô cùng đơn giản, nhưng lộ rõ khí phách hăng hái, nội liễm ôn hòa.

Đối lập với tấm ảnh trong giấy báo danh là hiện trường vụ tai nạn bi thảm, cánh tay đang cố gắng thò ra ngoài cửa sổ xe, máu tràn lan trên mặt đất quằn quện không nhận ra hình thù gì.

So với hai từ "nạn nhân" khô khan trên bản tin thời sự, một con người cụ thể bằng xương bằng thịt đang khao khát tìm đường sống rõ ràng sẽ đẩy cảm xúc của cư dân mạng lên đến đỉnh điểm. Làn sóng tẩy chay "Hữu Thành Logistics" bùng nổ trên Internet, trong đó cũng có không ít đối thủ nhanh tay chớp lấy cơ hội này để gây khó dễ, Hữu Thành Logistics rơi vào tình thế khó khăn, trước mắt không có biện pháp nào để thanh minh giải quyết vấn đề này.

Mạc Hồng Hải vô cùng đắc ý.

Bây giờ ông ta đã trở thành người nổi tiếng trên Internet, điện thoại liên tục nhận được cuộc gọi từ phóng viên và các phương tiện truyền thông tự do, ngay cả tin nhắn Wechat cũng không ngừng "ting ting" thông báo lúc nửa đêm, hiển nhiên đã trở thành nhân vật được yêu thích trong mắt giới truyền thông.

Quả nhiên Mạc Doãn nói đúng, với sức nóng liên tục tăng cao, muốn giảm cũng giảm không được như vậy, sớm muộn gì Hữu Thành Logistics cũng sẽ tìm đến ông ta để tăng giá.

Mạc Hồng Hải vui đến nỗi không phân biệt được đông tây nam bắc, cả ngày bận rộn nhận đủ loại phỏng vấn để than thở khóc lóc bán thảm, cũng không có thời gian đến bệnh viện thăm Mạc Doãn, chỉ qua loa gọi điện cho hắn, bảo là mình đang phối hợp với Hữu Thành, Mạc Doãn chỉ cần ở bệnh viện chờ tin vui là được.

Sau khi chương trình phát sóng trực tiếp ngày hôm đó bị cắt, chuyến đi thăm bệnh nhân cũng bị hủy bỏ, Mạc Doãn chưa gặp Bùi Cánh Hữu mà chỉ xem đoạn video và hình ảnh người qua đường đăng trên mạng. Trong video, Bùi Cánh Hữu xấu hổ chật vật bước trở về xe dưới sự hộ tống của nhân viên.

Hai ngày qua Mạc Doãn ở bệnh viện rất yên tĩnh.

Hiện giờ hắn cũng khá là nổi tiếng, nhóm y tá và bác sĩ càng thương cảm, càng tận lực chăm sóc cho hắn nhiều hơn trước.

Ở thế giới này, Mạc Doãn trời sinh có khuôn mặt hiền lành vô hại, cho dù hắn không nói gì, không làm gì, chỉ cần ngồi trên giường bệnh mỉm cười, cũng đủ khiến người ta nhìn mà đau lòng.

Hai hộ lý được Hữu Thành thuê cũng rất biết lấy lòng hắn, hàng ngày lau chùi, thay quần áo, chăm sóc hắn rất chu đáo, tuy vậy họ không chủ động bắt chuyện với hắn, Mạc Doãn cũng im lặng chẳng nói lời nào.

Trên mạng náo loạn đến nghiêng trời lệch đất, còn Mạc Doãn vẫn tiếp tục an tĩnh lặng lẽ dưỡng thương, không liên lạc với Mạc Hồng Hải nữa, mặc kệ ông ta quay cuồng theo ý mình.

Cứ vậy vài ngày sau, trên mạng lại xuất hiện một cú quay xe khiến ai cũng kinh hồn bạt vía.

Một tài khoản tự xưng truyền thông đưa tin Mạc Hồng Hải là tay cờ bạc lâu năm, bên ngoài nợ nần ngập đầu. Không chỉ vậy, con trai ông ta cũng là con bạc khét tiếng, chuyên vay tiền trực tuyến nhưng toàn bùng nợ, có tiếng là một gã hay nuốt lời, người đưa tin gọi gã là "tên ăn bám". Bên cạnh đó, quan hệ giữa hai gia đình Mạc Hồng Sơn và Mạc Hồng Hải rất đỗi bình thường, không hề thân thiết như lời ông ta nói. Hàng xóm nhà Mạc Hồng Sơn làm chứng, kể rằng bình thường hai anh em không hề qua lại với nhau. Mạc Hồng Hải còn thường xuyên đến vay tiền rồi chửi bới ầm ĩ. Quá rõ ràng là Mạc Hồng Hải không muốn tìm công lý cho cháu mình gì hết, mà chỉ muốn nhân cơ hội tống tiền, làm giàu túi tiền của ông ta mà thôi.

Sau đó, Hữu Thành công bố thông báo của luật sư, chỉ thẳng Mạc Hồng Hải đã có hành vi tống tiền ác ý, đồng thời cũng công chứng một số lịch sử trò chuyện WeChat của Mạc Hồng Hải, tiếp theo sẽ sẵn sàng khởi kiện và truy cứu trách nhiệm pháp lý đối phương.

Thời gian lịch sử cuộc trò chuyện WeChat cho thấy là hai ngày sau buổi phát sóng trực tiếp.

Khác với vẻ ngoài đáng thương khóc lóc than thở về những công ty vô đạo đức trên Internet, trong đoạn lịch sử trò chuyện Mạc Hồng Hải ám chỉ rất rõ ràng rằng: "đây là cháu trai tôi —— phải trả thêm tiền đê!".

Khuôn mặt tham lam vô tình của ông ta đã khiến cư dân mạng đang hóng hớt đồng loạt ngã ngửa: "Móa nó, sau này hóng drama phải đội thêm mũ bảo hiểm." *

*Gốc là 以后还是要让子弹再飞一会儿: không hiểu nói gì luôn, chém đại vậy ಥ‿ಥ

Trên mạng lại dấy lên một hồi xôn xao, thủy quân và quan hệ công chúng cùng nắm tay nhau thăng hoa, còn cư dân mạng và đám anh hùng bàn phím bắt đầu cãi nhau ỏm tỏi, anh một câu tôi một câu cứ vậy muốn ngừng mà không được, dẫn đến sức nóng của câu chuyện càng lúc càng tăng cao.

Y tá đọc bài viết, tức giận nói: "Ông bác đó đúng là chẳng ra gì mà! Cháu trai nằm liệt trên giường mà ông ta chỉ đến thăm có mỗi một lần!"

"Thật hả? Có người nhẫn tâm đến vậy luôn à?"

"Tôi nói dóc chị làm gì? Trong mắt ông ta chỉ có tiền thôi. Đứa trẻ tội nghiệp kia còn hỏi tôi, kể là bác hai bảo là chân em tàn phế rồi, có thật vậy không. Tôi nghĩ thằng cha bác hai kia nhất định là vừa đe dọa vừa dụ dỗ thằng nhỏ.. chị nói xem, sau này cậu ấy còn nhờ cậy được ai được nữa chứ? Chỉ có thể dựa vào bác của mình... thật quá đáng thương! Đảm bảo sau này cậu ấy sẽ bị bác hai của mình ngược đãi lợi dụng đến chết!

"Nghe tội nghiệp quá... Tôi cứ cảm thấy trong cái bệnh viện này, hình như cậu ấy là người thảm nhất thì phải?"

"Chứ còn gì nữa! Nhưng được cái là Hữu Thành cũng thuê hộ lý cho cậu ấy."

"...Ais, gặp mấy loại chuyện này cũng chỉ biết trách mình quá xui xẻo thôi, mất đi gia đình, tương lai cũng bị hủy hoại..."

Các y tá đang trò chuyện thì có người đi tới, là một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề, phong thái chỉnh chu lịch sự, nói là muốn đến thăm Mạc Doãn.

"Ông là?"

Nữ y tá thận trọng hỏi.

"Tôi đại diện cho công ty Hữu Thành."

Đinh Mặc Hải theo y tá vào phòng bệnh, y tá gõ cửa, bên trong vang lên giọng Mạc Doãn: "Mời vào."

Đinh Mặc Hải gật đầu với y tá ra hiệu cô theo đến đây là được rồi. Nữ y tá hờn mát quay người đi. Theo ý của cô, Mạc Doãn phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không cần gặp ai hết, nhưng Mạc Doãn ra hiệu mình có thể tiếp khách nên cô không tiện ngăn cản nữa.

Cửa phòng bệnh mở ra.

Phòng này là phòng cao cấp một giường do công ty Hữu Thành đặc biệt bố trí, sạch sẽ ngăn nắp, trang trí tựa như phòng ngủ của gia đình, màu sắc tươi mát ấm áp, rèm được mở ra, ánh sáng tự nhiên ùa vào, chiếu sáng khuôn mặt bình thản của Mạc Doãn ngồi trên giường bệnh.

Đây là lần đầu tiên Đinh Mặc Hải nhìn thấy Mạc Doãn khi hắn tỉnh dậy, ông ta tự giới thiệu bản thân mình trước, Mạc Doãn gật đầu, nhìn ông ta với ánh mắt có chút né tránh: "Ông tìm tôi có chuyện gì?"

Đinh Mặc Hải đứng ở cuối giường, khó mà liên tưởng Mạc Doãn "đều là do nó bày cho tôi" trong miệng Mạc Hồng Hải, với Mạc Doãn có bộ dạng bệnh tật yếu đuối trước mặt.

"Thư ký Đinh, ông biết tôi mà, tôi đâu có ý xấu gì, lúc đó ông vừa tìm tới tôi là tôi đã đồng ý ngay lập tức, tôi có muốn nuốt lời đâu —— thư ký Đinh, chuyện này đều là do cháu... là do thằng nhãi Mạc Doãn kia bày ra, nó bảo tôi phải làm lớn chuyện này lên, nó còn dạy tôi cách làm sao moi! được nhiều tiền hơn nữa! Tôi, tôi thật sự, thật sự chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm như vậy hết! Thằng cháu kia của tôi học hành giỏi giang, mưu ma chước quỷ, thật đó! Ngài đừng trách tôi, giơ cao đánh khẽ chừa cho tôi một con đường sống đi mà, đừng thưa tôi ra tòa..."

Mạc Hồng Hải lúc nào cũng tự xưng mình là dân làm ăn sành sỏi vào nam ra bắc, nhưng thực tế kiến thức ông ta rất thiển cận, Đinh Mặc Hải vừa mang theo luật sư đến đe dọa, cộng với hướng gió thay đổi đột ngột trên mạng, Mạc Hồng Hải xìu xuống ngay lập tức, trực tiếp bán đứng khai ra Mạc Doãn.

Đinh Mặc Hải gọi điện thoại cho Bùi Cánh Hữu.

Bùi Cánh Hữu im lặng một hồi, sau đó quyết định để Đinh Mặc Hải tự mình suy tính nên làm gì.

Đinh Mặc Hải quyết định đích thân đến gặp "kẻ chủ mưu đứng sau màn" theo lời Mạc Hồng Hải nói.

Thành thực mà nói thì Mạc Doãn thoạt nhìn không giống người đã nghĩ ra ý tưởng như vậy, mấy cái thể loại như là mặc đồ tang, mang di ảnh gây rối trước ống kính có vẻ hợp với người như Mạc Hồng Hải hơn là chàng trai trẻ tuấn tú nhã nhặn trước mắt ông.

Đinh Mặc Hải bình tĩnh nhìn Mạc Doãn, dưới ánh mắt chăm chú của ông ta, Mạc Doãn chậm rãi cúi đầu.

Đinh Mặc Hải cau mày, giọng điệu đều đều: "Chúng tôi rất tiếc vì chuyện xảy ra với cậu và gia đình cậu. Chúng tôi muốn thay mặt cho nhân viên gây tai nạn bồi thường một số tiền, cậu nghĩ bao nhiêu thì hợp lý?"

Mạc Doãn cúi đầu không nói gì, mãi một lúc sau mới chậm rãi nói: "Tôi không biết, ông bàn với bác hai tôi đi."

Đinh Mặc Hải: "Chính bác của cậu kêu tôi tới đây."

Mạc Doãn ngẩng mặt lên, vẻ mặt cảnh giác hẳn: "Tôi muốn gọi điện cho bác tôi."

Đinh Mặc Hải cười: "Hiện giờ chắc ông ta không tiện nghe điện thoại đâu."

Sắc mặt Mạc Doãn tái nhợt: "Các người đã làm gì bác tôi?"

Đinh Mặc Hải vẫn im lặng, chỉ nhìn Mạc Doãn từ trên cao rồi mỉm cười trịch thượng.

Hơi thở của Mạc Doãn dần gấp gáp, l*иg ngực hơi phập phồng, khuôn mặt tái nhợt hiện lên một chút ửng hồng: "Nếu các người hãm hại bác tôi, tôi sẽ đi tìm phóng viên."

"Hãm hại?"

"Bác hai tôi không có thiếu nợ ai hết," Mạc Doãn nghiến răng, "Là các người hãm hại bác ấy."

Đinh Mặc Hải thấy hình như mọi việc đang diễn ra quá khác so với suy nghĩ của mình, ông ta trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói thẳng: "Mạc Hồng Hải khai là hôm ấy, chính cậu đã xúi giục ông ta cố tình khóc tang trước cửa bệnh viện." Vừa dứt lời, ông ta liền nhìn chằm chằm Mạc Doãn, hai mắt sáng rực như đèn pha cố tình dò xét biểu cảm nhất thời của hắn.

Trên mặt Mạc Doãn không có biểu cảm gì cả.

Hắn không mở to mắt, cũng không co đồng tử, chỉ im lặng nhìn Đinh Mặc Hải như bị sét đánh, cứ ngơ ngác nhìn Đinh Mặc Hải mà không có bất kỳ phản ứng nào.

Ước chừng bốn năm giây sau, môi hắn run run nói: "Cái gì?"

Đinh Mặc Hải nghĩ bụng, một là thiếu niên 18 tuổi trước mặt ông ta là ảnh đế Oscar, còn không thì Mạc Doãn thật sự vô tội.

Thay vì nghe tên khốn nạn Mạc Hồng Hải kia ba hoa chích chòe mà chẳng biết đúng hay sai, thì thiếu niên vừa gặp những cú sốc lớn trong đời trước mặt đây có vẻ đáng tin cậy hơn rất nhiều.

"Đúng vậy."

Đinh Mặc Hải cố ý thử lần cuối: "Ông ta đã nói như vậy."

Sau đó, ông nhìn thấy sắc mặt Mạc Doãn nhanh chóng xám xịt, có chút tuyệt vọng, rồi chậm rãi cúi đầu xuống lần nữa. Đinh Mặc Hải đợi hắn bào chữa, tố cáo gì gì đó, nhưng không ngờ Mạc Doãn chỉ mỉm cười gượng gạo, nói lí nhí trong miệng: "Tôi không tin, bác tôi sẽ không nói thế đâu."

Đinh Mặc Hải giật mình.

Phòng bệnh trong chốc lát yên tĩnh đến mức âm thanh duy nhất còn lại là tiếng thở dốc nhẹ nhàng của Mạc Doãn.

Đinh Mặc Hải cảm thấy có chút không đành lòng.

Trước khi đến, ông đã điều tra cẩn thận mối quan hệ giữa gia đình Mạc Doãn và Mạc Hồng Hải, đồng thời cũng xem qua lịch sử cuộc gọi trước đó giữa Mạc Doãn và Mạc Hồng Hải, theo phán đoán của ông, lời nói của Mạc Hồng Hải hoàn toàn không đáng tin cậy.

"Có lẽ giữa hai bác cháu cậu có hiểu lầm gì đó," ông nắm lấy thanh chắn cuối giường bệnh, giọng điệu dịu dàng hơn lúc đầu rất nhiều, "Mong cậu suy nghĩ kỹ càng và hợp tác với chúng tôi để giải quyết vấn đề này. Chúng tôi rất chân thành."

Mạc Doãn nằm xuống, kéo chăn lên che mặt.

Đinh Mặc Hải nhìn đôi vai run rẩy dưới chăn, không nói thêm gì nữa, quay người rời khỏi phòng bệnh.

Cửa vừa đóng lại, Mạc Doãn kéo chăn bông xuống, mặt đỏ bừng vì nhịn cười.

Hữu Thành thật sự không làm hắn thất vọng, chưa gì đã loại bỏ Mạc Hồng Hải nhanh như vậy.

Dựa vào biểu hiện vụng về, diễn xuất kém cỏi của Mạc Hồng Hải mà muốn đấu quan hệ công chúng với công ty tập đoàn lớn, quả thật là nằm mơ.

Nhưng may là Mạc Hồng Hải cũng không làm hắn thất vọng, quả nhiên lập tức lựa chọn phản bội hắn nhanh như chớp.

Mạc Doãn quay đầu liếc nhìn cánh cửa phòng bệnh trắng tinh, trong mắt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, cũng nên đến lượt hắn biểu diễn rồi đây.

Đinh Mặc Hải đứng bên ngoài phòng bệnh trò chuyện khách sáo với y tá.

"Ông bác kia tàn nhẫn lắm, làm gì có ai người thân vừa mới tỉnh dậy đã nói chân người ta tàn phế, sau này sẽ bị liệt cả đời? Thấy cậu ấy còn nhỏ nên chưa gì đã dọa sợ dằn mặt ấy mà! Còn bày đặt mua cái giỏ trái cây đem tới, thằng nhỏ quý lắm, đâu có dám ăn, cứ mở miệng ra là khoe bác hai em mua cho, ngày nào cũng háo hức mong ngóng bác mình đến thăm, mà ông ta có đến đâu ——"

Y tá bĩu môi, bọn họ cũng đang chú ý đến dư luận trên mạng, lúc hành vi vô lại của Mạc Hồng Hải và những đoạn lịch sử trò chuyện đó bị tung ra, cô cảm thấy Mạc Hồng Hải xem Mạc Doãn cứ như một cái cây rụng tiền.

Dù sao Đinh Mặc Hải cũng là người công ty Hữu Thành, cô chẳng có gì khó nói cả, muốn nói cái gì thì nói cái đó thôi.

"Cha mẹ cậu ấy đều đã mất, bác hai thì như vậy, cậu ấy thành ra bây giờ rồi, các ông nói phụ trách là phụ trách thế nào, các ông định phụ trách nửa đời sau của cậu ấy kiểu gì đây?"

Chuyện này Đinh Mặc Hải cũng không biết trả lời ra sao, nhưng chuyện cần điều tra đã điều tra xong, nên quay trở về trước đã.

"Có chuyện rồi, ông chủ ơi ——"

Đinh Mặc Hải vừa định quay người đi, hộ lý từ cuối phòng bệnh chạy ào ra, vẻ mặt kinh hãi tột độ.

*

"Ông nói cái gì?" Bùi Cánh Hữu cầm điếu thuốc trong tay, cau mày nói: "Tự sát?"

"Rất có thể là vậy."

Đinh Mặc Hải miêu tả chi tiết cảnh tượng ông nhìn thấy trong phòng bệnh.

Mạc Doãn tự mình bò lê dưới đất, đầu va vào gạch men đến chảy máu, lúc hộ lý bước vào, hắn đang cố với tay về hướng về phía cửa sổ, không khó để tưởng tượng hắn muốn làm gì tiếp theo.

"Cha mẹ cậu ta đều đã chết, nửa thân dưới bị liệt, người thân duy nhất lại đối xử với cậu ta như thế, chắc là đã quá tuyệt vọng."

Bùi Cánh Hữu rít một hơi thật sâu, hút gần hết điếu thuốc mới trả lời, "Không thể để cậu ta chết." Ông ta gõ ngón tay lên bàn, vẻ mặt chẳng có chút nào mệt mỏi như khi đối mặt với giới truyền thông, đôi mắt sáng quắc đầy tinh anh "Nếu lúc này mà cậu ta tự sát ——"

Ngón tay gõ liên tục lên bàn, tiếng "lộc cộc" vang lên để lộ ra áp lực, hàm ý chưa nói hết trong lời nói của ông ta khiến Đinh Mặc Hải cảm thấy căng thẳng, ông cúi đầu nói: "Tôi đã phái người theo dõi cậu ta 24/24." "

"Nhưng nếu cậu ta đã muốn chết, cho dù nhốt cậu ta lại, cậu ta vẫn sẽ tìm cách để chết!"

Đinh Mặc Hải không nói gì.

Có vẻ như đòn đánh của Mạc Hồng Hải chính là cọng rơm cuối cùng đè chết Mạc Doãn, phép thử hôm nay của ông quả là một sai lầm lớn.

Bùi Cánh Hữu im lặng hút hết điếu thuốc, sau đó đứng dậy nói: "Ngày mai tôi sẽ đích thân đi gặp thằng bé."

Không ai biết Bùi Cánh Hữu và Mạc Doãn đã nói gì trong phòng bệnh.

Mọi người chỉ biết khi cửa phòng bệnh mở ra, Mạc Doãn dựa trên vai Bùi Cánh Hữu khóc lóc thảm thiết, còn Bùi Cánh Hữu thì vuốt ve tấm lưng gầy gò của hắn như một người cha hiền từ: "Con ngoan, đừng khóc nữa, con lại có gia đình rồi..."

Hình ảnh vô cùng cảm động.

Sau đó, Công ty Hữu Thành đưa ra hệ thống nghiêm ngặt về giờ làm việc, Bùi Cánh Hữu lại tổ chức một cuộc họp báo khác, mong rằng toàn xã hội có thể cùng nhau giám sát sự phát triển trong tương lai của Hữu Thành, lời nói rất khẩn thiết chân thành. Đến khi khuôn mặt tái nhợt của Mạc Doãn xuất hiện trên màn hình lớn, các phóng viên sững sờ một lúc rồi điên cuồng nhấn nút chụp.

"...Không ai muốn thảm kịch như vậy xảy ra. Tôi cầu xin mọi người hãy dùng tình yêu và sự bao dung để giải quyết mọi thù địch và hận thù. Tôi cầu mong mọi người đều được hạnh phúc."

Hình ảnh cuối cùng trên màn hình là một nụ cười chân thành trên khuôn mặt bệnh tật ốm yếu.

Bất cứ ai nhìn thấy khuôn mặt tươi cười này đều không khỏi thở dài trong lòng: Đây đúng là một thiếu niên tốt đẹp, cho dù chịu đựng nỗi đau lớn như vậy nhưng vẫn bao dung và lạc quan với cuộc đời.

"Cảm ơn mọi người đã đến dự buổi họp báo ngày hôm nay." Vành mắt của Bùi Cánh Hữu ửng đỏ, trông ông cũng có vẻ đang xúc động như những người khác. "Thật ra, hôm nay tôi có một tin tức khác muốn thông báo. Sau khi hai bên chân thành trao đổi và giao lưu, tôi quyết định chính thức nhận Mạc Doãn làm con nuôi của tôi!"

Tình trạng hỗn loạn kéo dài hơn một tháng đã kết thúc bằng một cái kết bất ngờ, giới truyền thông đổ xô đưa tin rằng danh tiếng của Hữu Thành đã đạt được một bước ngoặt khác trong một khoảng thời gian ngắn, để lại một truyền kỳ độc nhất vô nhị trong giới quan hệ công chúng.

Đằng sau truyền kỳ kia là cuộc trò chuyện trong phòng bệnh.

Bùi Cánh Hữu không đề cập đến những gì hai người đã nói, ông chỉ cảm khái: "Đứa trẻ đó rất đáng thương, cũng đầy nghị lực, là một đứa trẻ ngoan, có tương lai tươi sáng, nhất định phải bồi dưỡng thật tốt."

Lúc đó đã là cuối thu, Bùi Cánh Hữu nói xong liền ho nhẹ một tiếng.

"Cha, mặc thêm quần áo vào đi."

"Không sao, cha không lạnh."

Bùi Cánh Hữu xua tay, ấn vào ngực: "Bệnh cũ thôi, tim có chút khó chịu. Minh Sơ này, ngày mai đứa nhỏ kia sẽ xuất viện, cha có một cuộc họp không đi đón nó được. Hiện giờ con đã về rồi, con đi đón nó nhé, cũng xem như đại biểu chúng ta là người một nhà."

Bùi Minh Sơ khẽ gật đầu, anh mới từ nước ngoài trở về ngày hôm kia, nghe kể lại chi tiết sự việc xảy ra trong công ty, anh im lặng hồi lâu rồi nhàn nhàn nói thẳng trước mặt tâm phúc của cha mình: "Cha làm sai rồi." Đinh Mặc Hải nghe vậy không dám nói tiếp nữa.

Lá thu rơi nhẹ nhàng rơi trên vai anh, Bùi Minh Sơ nói: "Được, con đón cậu ấy."

O8/O1/2O24