Sáng sớm thứ sáu, lúc ngồi ăn sáng, Bùi Cánh Hữu lần lượt nói vài lời động viên với hai đứa con trai. Tâm trạng của ông trông khá là vui vẻ, lớn tiếng cười nói liên tục, giọng nói vang vang như chuông đồng, nhìn qua thì tốt hơn nhiều so với dáng vẻ mệt mỏi bất lực trước sự kiện 829 năm ngoái. Bởi vì cao hứng nên ông phải uống thêm thuốc, bệnh tim của ông không thể bị kí©h thí©ɧ quá lớn, phải luôn khống chế cảm xúc của mình.
"Minh Sơ, A Thanh," Bùi Cánh Hữu quay sang hai bên nhẹ nhàng gọi, "Huynh đệ đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn. Hôm nay dù ai thắng, cha cũng hy vọng người còn lại có thể hỗ trợ toàn lực, được không?"
Lúc nói đến câu cuối cùng, ông quay sang nhìn Bùi Thanh.
Bùi Thanh lạnh lùng cúi đầu uống cháo, Bùi Cánh Hữu mỉm cười nhìn Bùi Minh Sơ, Bùi Minh Sơ gật đầu nói: "Đương nhiên."
Mạc Doãn ngồi bên cạnh Bùi Thanh cũng cúi đầu uống cháo, hắn dùng một tay gãi gãi bên tai, sau đó tự nhiên buông thõng xuống, khều nhẹ vào đùi Bùi Thanh. Bùi Thanh quay mặt lại, chỉ thấy Mạc Doãn đang rũ mi, trông như đang tập trung thưởng thức món ăn. Bùi Thanh quay về phía Bùi Cánh Hữu "dạ" một tiếng. Bùi Cánh Hữu vỗ tay cười to, rõ ràng là tâm trạng đang cực kỳ vui vẻ. Bùi Minh Sơ nghe tiếng cha cười nhìn Mạc Doãn ngồi đối diện mình, Mạc Doãn đang húp cháo, ngoài miệng ướt hồng một mảng.
Vào ngày quan trọng thế này, Bùi Thanh vẫn tự mình đưa Mạc Doãn đến trường. Lúc bế Mạc Doãn lên xe, y cảm nhận được một ánh mắt lặng lẽ phía sau mình, y biết đó là Bùi Minh Sơ. Bùi Minh Sơ không chịu được thì đó là chuyện của anh ta! Trước khi lên xe Bùi Thanh quay người lại, quả nhiên đúng là Bùi Minh Sơ. Anh đang đứng trên bậc thang phía xa, một tay đút túi nhìn họ. Bùi Thanh vô cảm thu lại tầm mắt, bước tới đóng cửa xe cho Mạc Doãn.
Đến cổng trường, Bùi Thanh dừng xe, y vừa cởi dây an toàn thì bị kéo tay áo, Mạc Doãn chồm tới nhẹ nhàng hôn lên má y: "Mọi chuyện sẽ tốt đẹp."
Bùi Thanh quay lại, đôi mắt của Mạc Doãn sáng trong và sạch sẽ như bầu trời mùa thu.
Bên ngoài xe liên tục có người ra vào, cửa sổ xe là dạng bên trong nhìn thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài không nhìn thấy bên trong, mà có nhìn được thì Bùi Thanh cũng không thèm quan tâm, y cúi đầu hôn lên môi Mạc Doãn, "Tối tôi đón em."
Mạc Doãn vẫn không buông tay áo: "Mấy giờ thi đấu?"
"10 giờ bắt đầu."
"Tốt quá, lúc đó tôi tan học rồi," Mạc Doãn cười, "Có thể phát sóng trực tiếp cho tôi xem được không?"
Bùi Thanh cũng cười: "Sợ là không được."
"Vậy thôi."
Mạc Doãn có vẻ tiếc nuối, ánh mắt ôn nhu quét qua trên mặt Bùi Thanh, khẽ mỉm cười: "Yên tâm, tôi có cảm giác anh sẽ thắng."