Editor: dzitconlonton
Tam Sở Thanh Thanh
Hôm nay tỉnh lại, ngoài cửa sổ có tiếng mưa mơ hồ truyền đến, trong phòng cũng dâng lên cái lạnh của mùa thu.
Dưới hành lang có giọng của tiểu nha đầu luyên thuyên nói chuyện, chủ tử còn chưa đứng dậy mà các nàng đã ồn ào như thế, trong lòng ta càng thêm phiền não, muốn gọi người đuổi những nha đầu ầm ĩ này đi, nhưng nhìn quanh phòng ngủ vắng vẻ, nhưng không ai có thể dùng được.
Trong lòng càng cảm thấy bất lực, từ khi gả vào Giang gia tới nay, càng ngày càng thường xuyên cảm giác bất lực.
Ta nhớ tới người kể chuyện trong trà lâu mấy ngày trước, trong vở kịch của hắn, ta từ thứ nữ không được sủng ái, nhảy lên trở thành Giang phủ thiếu phu nhân, phong quang hiển hách, độc chiếm được trời thương.
Trước khi xuất giá, ta cũng nghĩ rằng ta là con cưng của trời. Mặc dù gặp tai nạn xe cộ, nhưng may mắn vượt qua; tuy thân là thứ nữ nhưng trên đường chạy hôn thì tình cờ gặp Giang Thời Ứng bị thương hôn mê; tuy rằng chênh lệch môn đệ, Giang Thời Ứng lại cự tuyệt vô số danh môn khuê tú, độc nhất chung tình với ta.
Cho nên, cho dù trong nhà của nguyên thân không có ai thật lòng vì ta cao hứng, cho dù mẹ chồng tiểu cô đều không thích ta, ta vẫn mang theo ánh mắt hâm mộ ghen tị, phong quang quang vinh gả vào Giang gia.
Cô bé Lọ Lem loại trừ mọi khó khăn để kết hôn với hoàng tử, tiếp theo họ sẽ sống hạnh phúc với nhau, một đời ân ái, con cái song toàn, bình an hạnh phúc.
Thật không may, đây là một câu chuyện cổ tích.
Thành thân chưa tới nửa tháng, ta gặp được Tô Khanh Từ.
Ta mơ hồ biết được một ít chuyện của Tô Khanh Từ và Giang Thời Ứng, hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, nghe nói từ lâu đã đạt được sự đồng thuận từ cha mẹ hai bên, chỉ đợi Tô Khanh Từ cập kê thì Giang gia liền tới cửa cầu hôn.
Nàng là tức phụ hoàn mỹ trong lòng mẹ chồng, là danh môn thục nữ tài mạo song toàn trong miệng tiểu cô, là nữ chủ nhân tương lai trong lòng hạ nhân của Giang phủ.
Nếu không có ta, tất cả điều này sẽ trở thành sự thật.
Ta đứng phía sau bóng râm, dùng ánh mắt kén chọn nhất đánh giá vị tình địch này, cuối cùng không thể không thừa nhận, nàng xinh đẹp thú hút người khác, lời nói lịch sự tao nhã, khí chất cao hoa, là một vị tiểu thư khuê các hoàn mỹ. Trong lòng ta mơ hồ sinh ra một cỗ ưu việt, hơn phân nửa nàng là một khuê tú xinh đẹp nhưng không thú vị, ai muốn cưới thê tử cổ hủ như vậy chứ, mà ta lại khác với những khuê tú cổ đại này, ta thông minh hơn, thú vị hơn, cho nên Giang Thời nên yêu ta, cố gắng thương lượng với mọi người từ bỏ hôn sự với Tô Khanh Từ.
Trong sự loại ưu việt này, ta bắt đầu lén lút chú ý Tô Khanh Từ. Nàng đính hôn, đối phương chỉ là một đứa đích trưởng tử không biết tên của Nhị đẳng Hầu phủ, khác biệt một trời một vực với Giang Thời Ứng lãnh binh trẻ tuổi. Sau khi kết hôn, rất ít khi gặp được nàng trong bữa tiệc, dường như mẹ chồng nàng có chút khó chơi, mỗi ngày đều gò bó nàng vào quy củ. Sau đó, nghe nói chồng nàng từ bên ngoài dẫn về một ca cơ, hơi được sủng ái, nàng nén giận đóng vai một người vợ tốt.
Tin tức tương tự cuồn cuộn không ngừng, ta tức giận không tranh giành với nàng, vì cái gọi là thanh danh hiền lương mà không để ý đến hạnh phúc của mình, nhưng đáy lòng lại mơ hồ có chút sung sướиɠ.
So sánh với vị thiên chi kiêu nữ này, gần như tình cảnh của ta cũng không tính là xấu. Mẹ chồng đối với ta càng ngày càng lãnh đạm, tiểu cô châm chọc khıêυ khí©h không ngừng, hạ nhân nội viện dần dần không nghe lời. Ta tự cho là hiền lành với hạ nhân, không đánh mắng, nhưng bọn họ lại bắt đầu lén phản bội giở thủ đoạn, bằng mặt không bằng lòng. Ta nói cho ta biết thị nữ nhân đều bình đẳng, các nàng vốn nên một lòng một dạ với ta, trở thành thuộc hạ đắc lực trung thành nhất của ta ở Giang gia, mà ta lại nhìn thấy các nàng lợi dụng Giang Thời Ứng say rượu mà trèo lên giường hắn.
Điều khiến ta sợ hãi nhất là Giang Thời Ứng đã thay đổi. Đó là một loại lanh lùng tuy bề ngoài nhìn không ra, nhưng từ tận đáy lòng lan tỏa ra. Hắn dường như cũng nhận ra, mỗi lần nói chuyện với ta đều cố gắng nâng cao tinh thần, hắn cố gắng không để ta nhận ra sự mệt mỏi của hắn, nhưng mỗi khi nhìn thấy hắn giống như hoàn thành nhiệm vụ với ta nói những lời quan tâm, tay chân của ta đều lạnh lẽo, một sự sợ hãi ùn ùn kéo đến vững vàng giữ chặt lấy ta, nếu Giang Thời Ứng không còn yêu ta nữa, chuyện gì sẽ xảy ra?
Ta không dám tưởng tượng.
Họ đã trải qua những gì sau khi cô bé Lọ Lem và Hoàng tử kết hôn? Cô bé Lọ Lem có thể điều chỉnh cuộc hôn nhân của mình sau khi sự tươi mới ban đầu trôi đi, hoàng tử sẽ yêu cô mãi mãi sao? Câu chuyện có phát triển theo kết cục mỹ mãn như trong tưởng tượng mà những câu chuyện cổ tích không được đề cập đến?
*
Khi ta sáu tuổi liền hiểu được, ngoại trừ bản thân mình ra thì không thể dựa vào bất cứ ai. Năm mười tuổi, một sủng thϊếp của phụ thân có ý đồ đầu độc ta, mặt ta không đổi sắc nuốt bánh ngọt đã thêm nguyên liệu phản quân của nàng. Khi ta trúng độc ở trên giường tám đêm, tất cả mọi người đều đau lòng rơi nước mắt, oán giận phụ thân sủng thϊếp diệt thê, phụ thân cũng áy náy không nói nên lời, mà sủng thϊếp vẫn luôn đặt trên đầu ta và mẫu thân từ đó về sau không còn xuất hiện nữa. Mọi người thương ta nhu thuận hiểu chuyện, chỉ có ta biết, dưới bề ngoài ngây thơ này, là một linh hồn đáng sợ cỡ nào.
Mà điều ngoài ý muốn duy nhất chính là lúc ta giả vờ trúng độc, một thiếu niên ôm ta vội vàng tìm lang trung. Hắn là đích trưởng tử duy nhất của Giang gia, ta coi hắn như bùa hộ mệnh, hắn lại thật lòng đối đãi với ta như muội muội.
Những người có thể kết hôn với hắn phải rất hạnh phúc! Ta càng ngày càng không muốn đem lang quân tuấn tú có tình có nghĩa như vậy chắp tay đưa cho người ta, nếu không nỡ, vậy thì đưa về cho ta là được rồi.
Năm năm kế tiếp, ta cố ý giao hảo với mẫu thân và muội muội ruột của hắn, cố ý để Giang phu nhân nhìn thấy ta và Giang Thời Ứng là vô cùng xứng đôi, dưới sự chỉ dẫn dốc lòng của ta, năm mười ba tuổi, trưởng bối hai bên đã đặt hôn ước bằng miệng.
Năm mười lăm tuổi, ta không chịu gọi hắn là ca ca, dựa vào nguyện vọng sinh nhật nửa thật nửa giả gọi hắn là “Thời Ứng”. Từ mười đến mười lăm tuổi, ta đã luôn luôn muốn gọi cho hắn như vậy, ai mà muốn làm muội muội của hắn, ngay từ đầu, ta đã muốn trở thành vợ của hắn.
Nhưng mà ông trời cuối cùng không chịu chiếu cố ta nữa, trước khi công bố hôn ước, hắn gặp Sở Thanh Thanh, hơn nữa cô nam quả nữ ở chung một đêm, thanh danh của Sở Thanh Thanh bị hủy hết, nếu Giang Thời Ứng không cưới nàng, chỉ sợ nàng rốt cuộc không gả ra ngoài được.
Giang Thời Ứng tự nhiên sẽ không để cho một nữ tử vì hắn mà hủy diệt cả đời, hắn lần đầu tiên ngỗ nghịch cha mẹ, lựa chọn Sở Thanh Thanh.
Ta yêu hắn vì hắn có tình có nghĩa, và ta ghét hắn vì hắn có tình có nghĩa.
Tức phụ được coi trọng từ nhỏ đã đi cưới người khác, cha mẹ gấp đến độ đêm không thể ngủ, thiên chọn vạn tuyển quyết định Trần Kha, ta ở sau bình phong trầm tĩnh nhìn thiếu niên tinh tế xinh đẹp kia nói chuyện vui vẻ với phụ thân, cuối cùng, ở trong ánh mắt chờ mong của mẫu thân gật đầu, “Chỉ có hắn thôi.”
Nếu không phải là Giang Thời Ứng, gả cho ai thì có gì khác nhau đâu.
Ngày đầu tiên gả vào Hầu phủ, ta cuối cùng nhìn thấy toàn cảnh của Trần Kha, thân hình thon dài, khuôn mặt tinh xảo, sau khi vén khoan voan lên, trong mắt hắn kinh diễm che giấu cũng không che được.
Ngày hôm sau, ta và Trần Kha kính trà với bố mẹ chồng, ta tiến lùi có độ cung kính hữu lễ, bố mẹ chồng vô cùng hài lòng, cũng không làm khó ta.
Ngày thứ ba lại mặt, mẫu thân rưng rưng nhìn ta rời đi, từ đó về sau, Quốc công phủ không còn là nhà của ta nữa.
Sau khi trở về Hầu phủ, tuy rằng mẹ chồng không có yêu cầu gì, nhưng ta vẫn chủ động đến phòng mẹ chồng lập quy củ, đi từ sáng sớm đến tối mới trở về, bưng trà đưa nước cho mẹ chồng, hạ thấp làm thϊếp. Chỉ sợ Giang Thời Ứng vĩnh viễn sẽ không biết, hắn ra sức sắp xếp mọi người nghị luận thành toàn Sở Thanh Thanh, lại để cho ta mười năm bày mưu tính kế chờ đợi một triều thành (trống) không. Hắn như ý nguyện cưới được người mình yêu, mà ta, không thể không ở phủ đệ xa lạ này, một lần nữa lấy lòng mẹ chồng, lôi kéo lòng người.
Nghe nói Sở Thanh Thanh tính nết cương quyết, ở chỗ mẹ chồng bị lạnh nhạt, nàng liền xưng bệnh không đi thỉnh an, Giang Thời Ứng tự mình xin phép mẫu thân, từ đó về sau miễn cho nàng khỏi thức dậy vào sáng sớm; nàng nghi ngờ, đuổi toàn bộ thị nữ có chút tư sắc trong viện Giang Thời Ứng đi, Giang Thời Ứng không nói một lời, để nàng đem toàn bộ người bên cạnh đổi thành gã sai vặt; nàng yếu đuối bất tài, không thể thu phục dân chúng, quản lý nội trạch cũng không xong, Giang Thời Ứng liền đem toàn bộ quân pháp xử trí hạ nhân mạo phạm Sở Thanh Thanh.
Ngươi xem, ta trăm phương ngàn kế mới có thể lấy được, Sở Thanh Thanh cái gì cũng không cần làm, tự có người chắn ở phía trước vì nàng chuẩn bị thỏa đáng.
Có lẽ nam nhân đều thích nữ tử ngây thơ không có tâm cơ đi, tựa như phụ thân luôn thiên vị thứ muội nhu nhược thích khóc, còn Giang Thời Ứng sẽ yêu Sở Thanh Thanh luôn gây phiền toái, nữ tử tâm cơ thâm trầm như ta, ai dám trả tiền thật lòng chứ?
Mẹ chồng hài lòng, hạ nhân kính sợ, cùng chồng tương kính như tân, vượt qua gian nan ban đầu, cuộc sống của ta ở Hầu phủ càng ngày càng an ổn, cho đến nửa năm sau, Trần Kha từ bên ngoài mang về một vị ca cơ mỹ mạo.
Ta còn nhớ rõ ngày đó ánh mặt trời chiếu rực rỡ, ta ở trong thư phòng vẽ hải đường ngoài cửa sổ, khi Trần Kha dẫn Liễu Cơ đến trước mắt ta, ta vẫn cảm thấy không thể tin được.
Nửa năm qua, ta tự nhận trong Trường An ngàn dặm không có tân phụ nào có thể làm tốt hơn ta. Mặc dù như thế, vẻn vẹn nửa năm, Trần Kha liền thích mới ghét cũ, muốn nạp thϊếp.
Ta kinh sợ đan xen, nhưng mà trong lòng càng phẫn nộ, thì sắc mặt lại càng thêm bình tĩnh, ta thậm chí mang ra một chính thất phu nhân hiền lành rộng lượng mỉm cười, ôn nhu giữ chặt tay ca cơ, dặn dò nàng hầu hạ Trần Kha thật tốt. Trần Kha hình như lo lắng ta gây bất lợi với ái thϊếp của hắn, đợi một chén trà xong mới xoay người rời đi.
Ta cảm thấy mệt mỏi, ta không làm đủ tốt sao? Khổ tâm bày mưu tính kế mười năm, thanh mai trúc mã vứt bỏ ta mà đi, tận tâm lo chuyện gia đình, trượng phu lại một lòng nạp thϊếp.
Ca cơ trẻ tuổi xinh đẹp, có thể trổ hết tài năng trong đông đảo mỹ nhân của Tấn vương phủ, hiển nhiên là người có lòng dạ. Nhưng nàng còn quá trẻ, tất cả tâm cơ đều bại lộ trong mắt, mưu toan dựa vào sự sủng ái của Trần Kha để thay thế ta, quả thực quá ngây thơ. Mà ta, chỉ cần nâng nàng, làm cho nàng càng ngày càng kiêu căng, cuối cùng cũng nháo ra đại loạn, bị mẹ chồng tự mình xử trí. Tất cả những điều này chỉ trong ba tháng.
Có lẽ đã được mẹ chồng dặn dò, sau vị ca cơ kia, Trần Kha không còn nhắc tới nạp thϊếp nữa. Hắn ở lại trong phòng của ta trong khoảng thời gian dài hơn, trao đổi thơ ca với ta, luận bàn kì nghệ (cờ), và đôi khi thảo luận về triều chính với ta. Theo quan điểm của người ngoài, phu thê chúng ta hòa thuận như ban đầu, tình cảm hài hòa có thể là một kiểu mẫu.
Sự hài hòa bề mặt này chỉ kéo dài hai năm. Trong vòng hai năm, con đường quan chức của Trần Kha thông suốt, Hoài Nam Hầu phủ thân là nhất lưu quyền quý, hơn nữa hắn có tài suy nghĩ nhanh nhẹn, dung mạo diễm lệ, dần dần trở thành mỹ nam tử trong kinh thành xứng danh với Giang Thời Ứng. Mà ta lại liên tục sinh ra hai nữ nhi, áp lực vô tử càng lúc càng lớn, nha đầu tư sắc trong phủ bắt đầu rục rịch. Trước khi mẹ chồng mở miệng, ta chủ động nạp cho hắn một vị thϊếp thị, sau đó vì cân đo đong đếm, lại nâng một vị thị nữ khác. Danh tiếng hiền lành của ta lan rộng, mẹ chồng cũng đánh giá cao sự hiểu biết của ta.
Bọn họ làm sao biết được, tuy rằng hai vị thϊếp thị tính kế lẫn nhau, nhưng chưa bao giờ dám khiêu chiến quyền uy của ta, Trần Kha tuy rằng có thêm hai vị thϊếp thị, nhưng vẫn ngày ngày ở trong phòng ta, mệnh lệnh của ta trong nội trạch có tác dụng xa hơn so với Trần Kha, ta đã thay thế vị trí của mẹ chồng, trở thành nữ chủ nhân của Hoài Nam Hầu phủ.
Câu chuyện trong lời đồn từ lâu đã không còn như mọi người tưởng tượng.
Năm thứ bảy sau khi thành hôn, ta lại mang thai, đến chùa Từ An tự tay thực hiện lời hứa. Khi lên núi nhìn thấy Giang Thời Ứng đứng bên ngoài chùa, hoa đào trên tường rực rỡ trước mắt, hắn thẳng tắp đứng dưới hoa, như gió trong núi, như cây tùng trên vách núi, khi hắn nhìn về phía ngươi, lại giống như thanh kiếm sắc bén nhất, hàn quang tối tăm, lại có thể làm cho ngươi cảm thấy vô cùng đáng tin cậy.