Chương 2: Bạo quân (2)

"Thái, Thái tử điện hạ?"

Hơn nửa ngày, mới có người phục hồi lại tinh thần, hành lễ.

Những người khác dần dần phản ứng lại, cũng đi theo hành lễ.

Đến phía trước, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, lại thấy một màn như vậy.

Trong ba người, tỳ nữ áo rách quần manh kia tất nhiên sẽ không nói, mặt khác hai người lại cũng không phải nhân vật nhỏ bé gì.

Một cái là con trai độc nhất bảo bối của Thừa tướng, tuy rằng bản thân quần là áo lụa không văn cũng chẳng võ, nhưng phía sau lại có Thừa tướng, tay cầm quyền cao. Hắn lại được phụ thân cưng chiều, ngày thường ở kinh thành quả thực ngang ngược, không thể coi trọng, cũng không dám đắc tội hắn.

Người còn lại thân phận càng cao, phụ thân là Hoàng đế, mới so đến cha thôi hắn đã thắng. Huống chi vị Thái tử điện hạ này bản thân cũng không phải hạng người bình thường, nhiều năm chinh chiến, uy thế hiển hách, ngôi vị thái tử ít có thể bị lay chuyển.

Mọi người đều biết, Bệ hạ luôn luôn coi trọng Thái tử. Năm đó ở phía Bắc chống lại hồ man, đoạt lại Trung Nguyên, ba mươi vạn binh mã giao cho thái tử, Bệ hạ cũng chưa từng đối với việc này sinh ra chút hoài nghi nào, còn muốn trị tội những triều thần có ý đồ ly gián tình cảm phụ tử.

Mà Tô Thừa tướng lúc trước làm bạn với Bệ hạ suốt một đường trốn về phía Nam, cho tới hôm nay đoạt lại được Trung Nguyên, mười năm cẩn trọng, bệ hạ rất tín nhiệm ông.

Trong lúc này hai người kia xảy ra xung đột, cũng không phải là việc nhỏ, nói không chừng bọn họ đều bị liên lụy.

Lúc này, nhìn thấy Tô Danh Hữu trên mặt đất co rúm lại thành một đoàn, không còn dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ ngày xưa, không ít người ngầm vui vẻ trong lòng, nhưng chuyện này cũng là một trận nhức đầu, lại có người thầm hận chính mình tới quá nhanh.

"Việc, việc này. . . . . ."

Xem trường kiếm dính máu trong tay Thái tử điện hạ , còn có một thân hàn khí, lại kết hợp với tính tình từ xưa đến nay của Thái tử điện hạ. . . . . . không phải là hắn thật sự một lời không hợp liền đem vị công tử con nhà Thừa tướng này cắt đi rồi chứ?

Tanie: cá 100% các nàng suy nghĩ giống ta *nhếch mày nhếch mày*

Chuyện này không muốn nháo lớn.

Nhưng rất nhanh, mọi người liền phát hiện bọn họ lo lắng dư thừa. Vị này công tử nhà Thừa tướng tuy rằng bị dọa không nhẹ, nhưng đích thật là lông tóc vô thương*.

*ý là ko bị thương tí nào đó

Người chân chính bị thương là Thái tử điện hạ mới đúng.

Mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi, thầm nghĩ: "Hoàn hảo hoàn hảo, xem ra Thái tử điện hạ vẫn có chừng mực. . . . . . Không đúng, hoàn hảo cái rắm, có chừng mực cái quỷ!"

——thân thể Thái tử tôn quý vạn phần, Tô Danh Hữu sao có thể sánh bằng

Nếu Thái tử bị thương còn nghiêm trọng hơn gấp trăm lần!

Nhìn lòng bàn tay trái của Thái tử điện hạ nghiêm trọng tới nỗi có thể thấy được xương, miệng vết thương còn đang chảy máu, trong hoa viên lập tức chính là một trận rối loạn.

Cũng may Trưởng công chúa đúng lúc đuổi tới, áp chế tất cả thanh âm: "Mau, còn không mau đi mời thái y!"

"Không cần."

Nguyên Bất Vi mở miệng cự tuyệt, giương mắt đảo qua mọi người.

Bị ánh mắt hắn đảo qua, mọi người cơ hồ đều theo bản năng trong lòng rùng mình, dưới ánh mắt nhìn không ra cảm xúc gì, thế nhưng trong đầu không dám sinh ra ý niệm phản bác. Chỉ cảm thấy uy nghiêm của Thái tử so với ngày xưa lại thêm ba phần.

Cho dù Trưởng công chúa thân là trưởng bối nhưng cũng không dám nói gì.

Bọn họ trơ mắt nhìn Nguyên Bất Vi vung trường kiếm trong tay lên, mũi kiếm chỉ về Tô Danh Hữu đang ngồi phịch trên mặt đất:

"Vết thương nhỏ mà thôi, trước mắt giải quyết chuyện này đã."

Tí tách.

Trường kiếm treo cao giữa không trung, mũi kiếm lạnh lẽo. Máu tươi chưa khô theo dọc thân kiếm chảy xuống, mùi máu tươi gay mũi nhắm thẳng trước mặt Tô Danh Hữu.

Nhất thời, mồ hôi tuôn ra ầm ầm.

. . . . . . Y nhìn nhìn, thái tử điện hạ chân chính muốn "giải quyết" hắn đúng không?

Oán thầm là lúc, kiếm kia đột nhiên vung về phía trước, mũi kiếm tới gần mặt hắn, cơ hồ chạm vào chóp mũi Tô Danh Hữu, hắn sợ tới mức ngửa ra sau, thật vất vả mới từ mặt đất bò lên, lại đặt mông ngồi trên mặt đất.

Tô Danh Hữu lạnh run người.

Hắn cẩn thận nhìn lại, đã thấy nam tử thần sắc lãnh đạm từ trên cao nhìn xuống, giọn điệu nhẹ nhàng chậm chạp.

". . . . . . Là ta nói, hay ngươi tự mình đến?"

"Không không không, không phiền Thái tử điện hạ." Tô Danh Hữu giật mình, vội đáp, "Ta tự mình nói."

Vô số ánh mắt đều tập trung trên người hắn.

Tô Danh Hữu há miệng thở dốc.

Mới vừa rồi quá kinh sợ, giờ phút này đại não hắn trống rỗng, suy nghĩ loạn lên, run run nửa ngày, cũng chưa nói ra cái gì.

Trong đám người truyền ra vài tiếng cười trộm, sắc mặt Tô Danh Hữu đỏ lên. Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra nơi này có vài người bình thường cùng hắn ăn chơi trác táng, hiện tại lại đều đứng một bên, trên cao nhìn xuống chê cười hắn!

Tức giận dâng lên, ngay cả khủng hoảng sợ hãi tự biến mất rất nhiều. Tô Danh Hữu hung hăng trừng mắt nhìn kia mấy người kia, trong lòng âm thầm ghi tạc.

Lúc này, hắn đột nhiên phản ứng lại.

. . . . . . Không đúng, hắn sợ cái gì? Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Thái tử lại dám gϊếŧ người sao?!

Tô Danh Hữu lập tức không còn lo lắng.

"Điện hạ hiểu lầm, sự tình thật ra rất đơn giản."

Lo lắng một lúc, loại dũng khí ăn chơi trác táng không sợ trời không sợ đất cũng đã trở lại.

"Bất quá chỉ là ta muốn ngủ với một tỳ nữ nho nhỏ mà thôi, không cần ngạc nhiên."

"Ta đường đường là công tử phủ Thừa tướng, dạng mỹ nhân nào chưa thấy qua? Còn phải ép buộc một tỳ nữ sao? Rõ ràng chính là tiểu nha đầu này muốn thông đồng với bản công tử, bản công tử bất quá chính là biết thời biết thế mà thôi!"

Tô Danh Hữu nâng ngón tay chỉ vào tỳ nữ kia, đúng lý hợp tình lớn tiếng kêu oan uổng.

Loại chuyện này, Tô Danh Hữu làm, sớm đã có một bộ lý do thoái thác để ứng phó, lúc trước là bị Nguyên Bất Vi dọa sợ mới không phản ứng, hiện tại một khi thanh tỉnh, liền thốt ra mấy câu nói dối.

Hắn cũng không tính là hoàn toàn nói dối. Nếu để so sánh với độ mạnh yếu giãy dụa của những liệt nữ* chân chính hắn từng gặp qua, tỳ nữ này cũng không hẳn là kháng cự đâu.

*những cô gái có chết cũng phải bảo vệ trinh tiết

Hắn chỉ điểm tô cho đẹp một chút mà thôi, việc này chính là ngươi tình ta nguyện.

"Về phần Thái tử điện hạ thấy, tuy nói không phải là giả, bất quá. . . . . ." Tô Danh Hữu cười hì hì giải thích nói, "Dục cự còn nghênh*, liếc mắt đưa tình, đây đều là thủ đoạn nữ nhân quen dùng, Thái tử điện hạ chưa từng trải qua tư vị đó, không hiểu cũng là chuyện bình thường."

*ý là muốn mà còn làm bộ ko muốn đó

Huống chi, vị Thái tử điện hạ này ngây người bảy năm ở quân doanh, nói không chừng đã sớm không thích hồng trang thích lam*. . . . . .

*nguyên văn là 爱红妆爱蓝(bất ái hồng trang ái lam): ai hiểu câu này cmt cho ta biết nha ~cảm tạ cảm tạ~

Đang ở trong lòng ác ý oán thầm được một lúc, Nguyên Bất Vi đột nhiên phóng ánh mắt tới, làm cho hắn dừng suy nghĩ.

". . . . . . Ngươi tình ta nguyện?"

Tô Danh Hữu tùy tiện gật đầu: "Đúng vậy, chính là ngươi tình ta nguyện. Bản công tử trượng phu (đàn ông) như vậy, không duyên cớ gì lại chiếm trong sạch của nàng ta, tiểu nha đầu này làm sao lại không hiểu đạo lý như vậy?"

Lời này có thể nói là thập phần già mồm cãi lý, còn đặc biệt không biết xấu hổ, người bình thường không thể nói ra.

Nguyên Bất Vi cũng không tức giận, còn cười khẽ một tiếng.

. . . . . . Ngươi tình ta nguyện?

Câu này thật đúng là rất quen thuộc. Nội dung vở kịch, nguyên thân chính là bị hãm hại từ đây?

Khác với Nguyên Bất Vi, Tề Tuyên không thể khống chế gϊếŧ chết Tô Danh Hữu, chờ những người khác tới, chỉ nhìn thấy một khối thi thể, cùng một tỳ nữ run rẩy.

Thái tử một quốc gia ở trong phủ công chúa rút kiếm gϊếŧ người, người chết lại là con trai duy nhất của Thừa tướng, chuyện này cũng không phải là một việc nhỏ.

Dưới con mắt của nhiều người, tỳ nữ A Tú kia chính mồm thừa nhận, là Tô Danh Hữu ý đồ ép buộc nàng ta, Thái tử lúc này mới ra tay.

Gϊếŧ người tuy rằng quá kích, nhưng chung quy cũng là vì cứu người.

Bởi vậy, nguyên thân bị Hoàng đế cấm túc ba tháng, làm công đạo cho những người khác.

Nhưng mà, nguyên thân bị cấm túc còn không đến ba ngày, Tô Thừa tướng đột nhiên vào triều cáo trạng Thái tử, lão lệ tung hoành*, lòng người thổn thức.

*nước mắt đầy mặt

A Tú cũng trình diện làm nhân chứng.

Nàng ta lật lọng, nói chính mình cùng Tô Danh Hữu đã sớm lui tới, lưỡng tình tương duyệt*, ngươi tình ta nguyện. Là Thái tử thô bạo, bệnh điên phát tác mà gϊếŧ người, muốn che dấu bệnh của mình, tuyên bố Tô Danh Hữu không biết tiết chế. Ở trong phủ công chúa, vì không muốn bị thái tử diệt khẩu, nàng lúc đó mới bất đắc dĩ nói dối.

*hai bên đều yêu nhau

Không chỉ có như thế, trong lúc đó A Tú cùng Tô Danh Hữu lui tới lẫn nhau: thư, tín vật, thậm chí những chứng cớ khác, đều đầy đủ mọi thứ.

Bằng chứng như núi, chẳng sợ nguyên thân bị triệu vào triều, cùng chỉ có thể ở trên điện giằng co, cũng không phản bác được.

—— lúc trước hắn thật sự đột nhiên bị một cỗ ý niệm táo bạo khống chế ý thức, khi tỉnh táo lại đã gϊếŧ người. Sau nhớ lại việc ngày đó, trí nhớ lại mơ hồ một mảnh.

Cứ như vậy, hắn cũng không rõ lời nói của A Tú là thật hay là giả. Mặc dù biết là giả, cũng không lấy ra được chứng cớ.

Việc này vừa nói ra, Hoàng đế giận tím mặt, trên điện thu hồi binh quyền của Thái tử, lệnh cưỡng chế đưa đến phủ, không có việc quan trọng không được ra ngoài. . . . . .

Nhìn sự tình giải quyết như vậy, con trai độc nhất lại chết làm cho Tô Thừa tướng vô cùng hận nguyên thân, hơn nữa số lần nguyên thân "phát bệnh" càng ngày càng nhiều, biểu hiện bên ngoài chính là tính tình bạo ngược luống cuống, dần mất lòng người. . . . . . Cứ như vậy từng bước một đi đến kết cục tự thiêu mà chết.

Mà tất cả những chuyện này đều bắt đầu từ đây.

. . . . . . Ngươi tình ta nguyện?

Hiện giờ xem ra, hai người này không hổ là một đôi như nội dung vở kịch "Lưỡng tình tương duyệt", ngay cả lý do thoái thác đều giống nhau.

Nguyên Bất Vi liếc mắt nhìn hai người một cái, đem ánh mắt dời về phía trưởng công chúa sắc mặt âm trầm, thản nhiên mở miệng:

"Thân là chủ nhân nơi đây, cô mẫu* người thấy thế nào?"

*Trưởng công chúa là chị gái của vua, gọi cô mẫu cũng ko đúng lắm nhưng ta ko biết phải gọi là gì L ai biết chỉ ta ~cảm tạ cảm tạ~

Còn có thể thấy thế nào? Trưởng công chúa cũng không muốn nhìn.

Ở quý phủ của bà xảy ra loại sự tình này, hơn nữa người trong cuộc lại là tỳ nữ trong phủ của bà, còn bị nhiều người cường thế vây xem như vậy, điều này làm cho bà cảm thấy mất mặt.

Lúc này, tỳ nữ kia còn vùi đầu khóc nức nở, lạnh run. Một bộ dạng sợ hãi.

Bà lạnh lùng liếc mắt nhìn tỳ nữ một cái, không thể không đứng ra: "A Tú, chuyện này ngươi nói xem là như thế nào? Tô công tử nói đều là sự thật đúng không?"

"Hức. . . . . . Nô tỳ, nô tỳ. . . . . ."

Tỳ nữ vẫn ôm cánh tay lui ở núi giả rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp động lòng, thanh âm nghẹn ngào, nói không được một câu. Làm cho không ít nam tử ở đây đều nhịn không được nổi lên ý nghĩ thương xót.

Tô Danh Hữu lại bất chấp mọi người thưởng thức sắc đẹp, nhìn nàng một cái: "Ngươi cái gì! Ngươi còn không mau nói thật! Bản công tử cũng không nói dối nửa câu!"

Trong giọng nói của hắn lộ ra uy hϊếp dày đặc, làm cho tỳ nữ kia không khỏi sợ hãi, đẩu như run rẩy: "Nô tỳ. . . . . . Tô công tử nói không sai. . . . . ."

Thanh âm tra kiếm vào vỏ đột ngột vang lên, tiếng kim loại ma xát có chút chói tai. Làm cho mọi người nhất thời rùng mình.

Đợi bọn họ theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Thái tử điện hạ thần sắc bình tĩnh lấy từ trong tay áo một cái khăn màu trắng, chậm rãi lau tay.

Nhất cử nhất động của hắn tùy tính lại tao nhã, mặt mày lãnh đạm không chút để ý, lại đẹp như tranh.

Tựa hồ cái người đầy lệ khí lúc trước, suýt nữa rút kiếm gϊếŧ người, không phải hắn.

A Tú lập tức giật mình, ngẩng đầu nhút nhát nhìn Thái tử điện hạ, cuối cùng vẫn cắn răng nói: "Là, Tô công tử nói đúng, nô tỳ đã sớm đối với Tô công tử tâm sinh ngưỡng mộ, nhất thời to gan lớn mật, lúc này mới sai lầm. . . . . . Công chúa thứ tội! Công chúa thứ tội! Nô tỳ không dám ... nữa !"

Nói xong lời cuối cùng, A Tú run run quỳ gối trên mặt đất, liều mạng ngẩng đầu lên.

Tô Danh Hữu đắc ý ngẩng đầu: "Thái tử điện hạ, ta đã nói rồi, rõ ràng chính là cô ta tình nguyện."

Nguyên Bất Vi đã cho cơ hội cuối cùng, đối phương lại không quý trọng, vậy quên đi.

Ngón tay hắn vuốt ve chuôi kiếm, trầm ngâm một tiếng: "Xem ra là ta hiểu lầm, hai người các ngươi là ngươi tình ta nguyện, lưỡng tình tương duyệt. . . . . ."

Tô Danh Hữu theo bản năng phản bác. Ngươi tình ta nguyện thật ra có, lưỡng tình tương duyệt thì sao có thể? Trong lời hắn nói cũng không có cái gọi là "lưỡng tình tương duyệt".

Thái tử đây là thẹn quá thành giận, không còn lời nào để nói sao?

Bất quá Tô Danh Hữu cũng không muốn sinh thêm chuyện, thầm nghĩ muốn giải quyết nhanh, liền gật đầu:

"Đương nhiên là thật, nửa điểm cũng không giả! Chúng ta chính là ngươi tình ta nguyện, lưỡng tình tương duyệt, hắc hắc. . . . . . chỉ là có chút kích động mà thôi? Đây là việc nhỏ, Thái tử điện hạ cũng đừng so đo."

Nguyên Bất Vi mặc kệ hắn, chỉ nhìn trưởng công chúa, ngữ điệu không nhanh không chậm: "Nếu bọn họ lưỡng tình tương duyệt, như vậy. . . . . . vội vàng khó nhịn, cô mẫu không bằng người giúp họ. Để tỳ nữ này ra phủ đi, cho nàng một phần đồ cưới, thuận tiện bảo bà mai. . . . . ."

Giọng nói của hắn rất nhẹ, rơi vào trong tai mọi người lại như sấm sét.

"Làm cho hai người lưỡng tình tương duyệt này, sớm ngày kết thành phu thê."

----------

Tanie: Edit xong hai chương mà muốn gãy cái lưng -_- có lẽ ta già rồiiiiii