Chap 8: Chuyện ở nhà chứa
Qua những buổi xoạc và trò chuyện với Hoàng Ánh, tôi biết thêm nhều điều về cuộc sống, gia đình và công việc của em. Tất nhiên có nhiều điều em nói dối hoặc không chia sẻ với tôi. Tôi hiểu và biết những điều gì có thể tin tưởng, điều gì nên và không nên xoáy sâu vào để biết.
Và có những câu chuyện dở khóc dở cười ở cái nhà nghỉ này, nơi em và hơn hai chục gái gọi khác đang cùng nhau hàng ngày ngửa bướm cho người ta đâm vào :lol:
Ai chả biết mỗi cái nhà nghỉ chuyên cho việc xoạc thì đều có bảo kê. Đã làm luật hết với nhau rồi nên sẽ chẳng bao giờ bị các cơ quan chức năng kiểm tra. Ngay cái XXX này, thằng chủ kinh doanh cũng là một cán bộ công an tại một phường nọ thuộc quận Cầu Giấy. Thế nên các em hàng ở đây cứ việc tung hoàng, chả phải sợ bố con thằng nào sất. Khách vào thậm chí thích thì đặt CMND, không thích thì thôi. Như tôi là khách quen, vào chỉ cần nháy mắt với thằng lễ tân phát là nó biết phải sắng sửa phòng cho tôi lên. Nó cứ cười bảo anh này thuê phòng nghỉ giờ mà toàn ở đến hết buổi, tiền tính thêm công vào có khi gần bằng thuê cả đêm. Tôi lườm nó bảo kệ tao việc của mày à.
Part 1: Chuyện con Lan L*и Cái nhà nghỉ này dành riêng một phòng lớn tầng dưới cùng để cho gái ở, và là phòng “chờ”. Khi không có khách, các em sẽ đàn đúm ở đấy. Hầu hết trong số hai chục em đó đều coi đấy là chỗ ở luôn, đỡ phải đi thuê đâu. Đi đêm thì ở với khách rồi, còn không thì về đấy ngủ. Ăn thì cơm hộp là chủ yếu, tắm giặt thì ở nhà nghỉ luôn.
Một trong số ít những đứa không ở đấy mà thuê một phòng trọ riêng là con Lan L*и. Thật ra tên ban đầu của nó là Lan Lùn cơ, vì nó cao nhất so với đám còn lại, gọi Lan Lùn cho nó cảm giác thấp đi một tẹo. Có một lần, trong lúc rảnh háng quá cả bọn ngồi so với nhau xem bướm đứa nào còn đẹp nhất. Thì con Lan Lùn thua cuộc. Từ đấy trở đi bị gọi là Lan L*и. Lan là tên thật của nó. Nghệ danh thì lại là Hà Vy. Tôi từng lướt qua bài đăng em nó trên web, nhưng cảm giác hơi vắng vẻ chả ai vào bình luận, nên cũng chẳng dám set kèo xoạc thử
Lan năm nay ngoài 20, còn trẻ nhưng đã có thâm niên trong nghề 3 năm rồi. Nó có thể coi là một trong số những đứa xinh nhất trong nhà nghỉ, cùng với Hoàng Ánh và Thúy Anh, và vài em nữa. 3 năm trước, khi mới hành nghề, nó gặp và nảy sinh tình cảm với 1 khách quen. Thằng kia thì cũng bảo yêu thương ẻm. Thế rồi em nó có bầu với thằng đấy. Thằng kia phủi đít quay đi để lại cô gái đã mang giọt máu của nó trong bụng. Lan không bỏ đứa bé, cố giữ, vừa vì không nỡ bỏ một sinh linh, vừa xem như chút níu kéo mong thằng kia quay lại. Những thằng Sở Khanh đã cao chạy xa bay và không quay lại gặp mẹ con thêm một lần nào nữa. Có bầu 6 tháng rồi, Lan vẫn đi làm gái. Chỉ đến khi bụng quá to, nó mới nghỉ. Cũng chẳng dám báo cho ai ở nhà. Một mình thuê trọ ở Hà Nội, chẳng ai thân thích, chỉ có mấy chị em cùng cảnh gái gọi là tương trợ nhau lúc nó bầu bí và sinh nở. Được cái thằng con đẻ ra cũng khỏe mạnh, tròn xoay xoay và như em ý kể lại là “giống bố y đúc” . Lúc thằng bé được gần năm, em ý mới mang nó về nhà. Tất cả hàng xóm ai cũng dị nghị. Chính mẹ đẻ em ý cũng chẳng chấp nhận, bảo tao từ mày luôn từ nay không mẹ con gì hết. Thế là em bị đuổi ra khỏi ngôi nhà mà chính em đã làm để vun vén gom góp xây nên nó. Rồi hai mẹ con quay lại Hà Nội tiếp tục những tháng ngày tăm tối. Em thuê một cái phòng trọ nhỏ không gần không xa chỗ làm. Sáng đi làm thì bế con đi cùng, gửi các cô các bác đồng nghiệp của mẹ trông giúp. Chiều tối đi làm về thì cũng đón về nhà trọ luôn. Có 2 bầu sữa thôi, lúc đi làm thì khách bú. Lúc không có khách lại xuống phòng chờ cho con bú. Đến tội nghiệp!
Đấy là khi em Ngọc chưa đến làm, là chuyện của các chị em kể lại cho biết. Bây giờ thằng con cũng được hai tuổi rồi. Lan bảo đợi nó lớn thêm chút nữa mới mang đi gửi nhà trẻ, còn giờ thì cứ nhờ các cô các bác trông giúp đã. Có thể cũng là để tiết kiệm được chút đỉnh để thằng con có hộp sữa mà uống, sữa mẹ khách bú hết xừ rồi còn đâu.
Cũng chính vì ham làm quá mức, bầu bí cũng làm, đang nuôi con đỏ cũng làm, nên hàng họ của Lan xuống cấp nhanh chóng. Cũng chính vì thế mà dù khá cao ráo xinh xắn, em Lan vẫn rất ít khách. Hầu như khách nào đi rồi cũng ít khi gặp lại. Chả thế mà bài đăng trên web của em vắng như chùa bà đanh. Thỉnh thoảng thấy mấy chú non tơ vào hóng review hoặc thằng bánh vào đẩy bài, hoặc nick clone vào nâng bi. Còn đánh giá chân thực của bài đăng về Hà Vy (tức Lan) rất ít. Tôi cũng chẳng biết em ý phục vụ ra sao. Phải nuôi con là thế, ấy thế mà Lan ít khách vậy, thì sao mà sống nổi. Có ngày em nó ngồi vêu bướm từ sáng tới tận chiều, mãi mới có 1 khách. Trong khi các em khác thì xuống phát lại lên ngay, hoặc cả ngày chẳng ở nhà chứa, vì cứ hết khách phòng này, lại nhảy sang phòng khác luôn. Như em Hoàng Ánh, em Thúy Anh, hay một em nữa là em Trâm Anh thì phải. Các em ấy luôn là top đông khách trong cả bọn. Cảm thấy cứ tình hình này thì méo ổn, Lan lên kế hoạch tu sửa hàng họ. Một ngày nọ, Lan ngồi với Ngọc và vạch mẹ bướm cho Ngọc xem, bảo chị ơi nhìn hàng em thế này đến em còn chán huống gì là khách, chị bảo em có nên đi làm lại không. Theo lời Ngọc kể với tôi, con bướm của Lan nó thâm xì xì, cavat thì dài tổ chảng, lại thêm cái nữa là lông lá mọc rất lộn xộn đéo theo một phong cách nào cả. Và chắc chắn là nó rất rộng nữa. Ngọc bảo ui ui thế này mày phải đi sửa ngay thì mới có cơm mà ăn chứ, đến chị đây đẻ 2 con rồi mà vẫn còn khá khá chứ không đến nỗi tã như mày. Chê là thế, đến lúc tôi vừa ôm Ngọc vừa bảo em mở bài cái hà Vy cho anh xem nào thì phát hiện ra em nó còn được set giá 300k, còn cao hơn cả Ngọc. Ngọc cảm thấy thật quê, tôi thì cứ lêu lêu trêu ẻm, tay vẫn không quên bóρ ѵú.
Vậy là Lan đi đại tu thật. Đầu tư vào đó 5 chục củ, là gần như tất cả số tiền còn lại đi làm trong mấy năm được gửi tiết kiệm. Thôi thì cố gắng vậy. Tất cả cũng chỉ cố gắng vì đứa con mà thôi. Xong rồi tôi cũng chưa hỏi lại hay tự tay đi kiểm chứng kết quả xem đại tu xong thì bướm đã hết thâm chưa, cavat đã cắt ngắn chưa, lông lá đã tỉa tót gọn gàng chưa,… Tôi bảo Ngọc là, nếu có đợt nào em nghỉ dài dài mà chẳng nói gì với anh, thì anh đi gặp Hà Vy nhé. Ngọc cấu tôi một cái rõ đau, vừa nói bằng một giọng điệu nũng nịu vô cùng: “Không cho!”
Part 2: Gã khách quen Một ngày đẹp trời, Hoàng Ánh cùng với chục em gái gọi đang ngồi tám chuyện trong phòng chứa thì bỗng có tiếng hét lên của con Tuyết Linh ở quầy lễ tân:
- Ê chúng mày ơi khách con Thảo kể này. Ra mà xem!
Thế là cả lũ nhâu nhâu thò đầu ra cửa xem. Và chục cái mồm bắt đầu nhao nhao lên:
- Êu ông này cũng đi tao rồi
- Tao cũng gặp ông này mấy lần rồi
- Ô cũng là khách quen của tao nữa
- Tao nữa
- Tao
- Tao nữa
Ông khách đứng ở quầy lễ tân, đang nhận phòng, cười hề hề để chữa ngượng. Hóa ra ổng đã đi check hầu như tất cả các em ở đây rồi, và mỗi lần đều để lại cho các em ý ấn tượng không lấy gì làm tốt đẹp.
Hôm đó, con Thảo, vẫn được biết đến với nghệ danh Cô Giáo Thảo, có nhận kèo xoạc của ổng. Ông kia khi lên lấy phòng đã mang theo hai gói bim bim và mời gái ăn. Ổng còn đặt điện thoại để quay lén nữa, và khi xoạc cứ rình rình để rút trộm bao. Không biết trước đó ông ta đã trót lọt bao nhiêu vụ rồi, đến đúng hôm gặp cái Thảo thì gặp sự cố. Cái điện thoại đang quay thì bị đổ cái bụp. Em Thảo phát hiện ra và bắt hắn phải xóa tất cả những gì đã quay lén ngày hôm đó và cả trước đó nữa. Ẻm còn bắt ông kia tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng ở góc giường rồi chụp ảnh, bảo anh mà tung ảnh ọt gì lên đâu làm ảnh hưởng đến công việc của bọn em thì em sẽ tìm đến nhà gửi cho vợ và cho đồng nghiệp của anh mấy cái hình này. Đầu tiên ông kia không cho chụp ảnh nhưng em Thảo dọa thế anh có thích em gọi bảo kê lên đây không, anh có thích quên đường về quê mẹ không. Ông kia sợ quá tưởng thật nên chẳng dám ho he gì. Em Thảo thì vừa sợ sợ vừa buồn cười, về cũng chỉ kể loáng thoáng cho chị em thế, chỉ kể cho đầu đuôi cho Tuyết Linh là con bạn thân nhất ở đấy. Mãi đến hôm ông kia đến, cả lũ được tận mắt thị da^ʍ thì mới phát hiện ra là khách của cả nhà chứa luôn. Cả bọn được trận cười nghiêng ngả. Cũng không hiểu ông kia sau vụ cái Thảo mà vẫn can đảm set lịch xoạc ở cái nhà nghỉ này nữa.
Em Hoàng Ánh kể với tôi cũng có gặp ông này một lần rồi. Cũng đúng fomat mà cái Thảo kể. Ổng mang bim bim lên, vừa vào phòng đã bóc ra mời ăn, bảo sợ bỏ bố lên được, biết đâu ổng cho thuốc mê hay thuốc kí©ɧ ɖụ© vào đấy thì sao. Xong lại còn cứ rình rình đang doggy lúc em không để ý thì rút bao chơi trần, bị em Ngọc phát hiện được bạt tai cho 1 phát. Ông kia xong cũng phải đeo bao lại, out cho nhanh rồi phắn.
Em bảo sao mấy cái loại bệnh hoạn suốt ngày rình rình rút bao chơi trần với tất cả mọi đứa thế này không dính si đa ròi chết quách đi cho rồi.
Nói đến đây tự nhiên tôi thấy nhột nhột.
Mong là cái camera tôi đặt dưới góc ghế không thình lình bị rớt ra.
Part 3: Những con phò ham chơi Thúy Anh và Diễm Hằng là hai đứa như vậy. Hai đứa đều vừa tròn 20 tuổi, trẻ đẹp, vé cao (400k) và chẳng có chút gì gọi là vướng bận cả. Chúng nó hưởng thụ một cuộc sống hết sức phong lưu, đặc biệt là cái Hằng.
Thường thì mấy em làm phò cũng vì cơ cực hoàn cảnh đưa đẩy, bần cùng lắm mới phải tìm đến các nhà chứa để mong nhanh có tiền để giải quyết nợ nần hay kiếm vốn làm ăn. Thúy Anh và Diễm Hằng tuyệt nhiên không phải trong số đấy. Hai đứa chẳng nợ nần gì ai, cũng chẳng nghĩ gì đến chuyện làm ăn gì to tát. Chỉ đi làm gái, kiếm tiền, và đi chơi.
Cứ làm tầm chục ngày, om được chục triệu – hai chục triệu là chúng nó lại nghỉ để đi chơi. Lành mạnh thì đi phượt, đi du lịch. Bớt lành mạnh hơn thì đi bar đi bay đi lắc, về nằm mê mệt mấy hôm. Tỉnh lại đi làm. Thúy Anh nhìn hiền lành xinh gái là thế, phục vụ chu đáo ân cần là thế, nhưng khi lên bar thì quẩy như cơ trưởng. Điều này làm tôi hết sức quan ngại! Giá biết trước thế này, tôi đã chẳng đi check em nó khi Hoàng Ánh nghỉ dài ngày nữa, chứ chưa nói đến uống nhân trần. Tôi thật sự cho chút kỳ thị với đám con gái bar bủng bay lắc, và cả săm trổ!
Em Hằng thì lành mạnh hơn, cũng ham chơi, nhưng là đi phượt. Em Hoàng Ánh cho tôi xem zalo của nó. Tính ra tháng nó phải đi hai chuyến dài dài, mỗi chuyến 3-4 ngày, thậm chí cả tuần. Thấy nó check in đủ mọi chỗ, nào là Hà Giang, Sa Pa, Cao Bằng, Sơn La, Bình Liêu,… Nhìn ảnh nó đi chơi thế không ai nghĩ đấy lại là một con phò. Chơi chán, chơi hết tiền lại về ngửa bướm để người ta đâm, người ta chọc, người ta ngoáy; có tiền là lại đi chơi. Ngọc bảo em Hằng kể chuyện hay lắm, chuyện linh tinh trên trời dưới biển cái gì nó cũng biết. Nó bảo hồi còn đi học cấp 3, nó còn đại diện cho trường đi thi Đường lêи đỉиɦ Olympia nữa.
Dù là phò nhưng Hằng, Thúy Anh và hầu hết mấy đứa trẻ trẻ đều có người yêu. Có người yêu biết nghề chúng nó đang làm, có người yêu không biết. Nhưng những vụ đi chơi thế này, thường kèm theo cả mấy đám người yêu đấy. Tôi thấy em Hằng trên zalo up ảnh khí thế, và toàn là ảnh đôi với một cậu trông rõ thư sinh. Khổ thân, đẹp trai thế mà lại bị dính vào phò phạch. Giống y như tôi hehe
Lẽ ra là checker đi bóc bánh trả tiền tôi chẳng nên quan tâm mấy chuyện này làm gì nhưng khổ nỗi mấy em này đều phục vụ rất ok, nên mỗi khi chúng nó đi chơi bặt vô âm tín không liên lạc, không set lịch để xoạc được, thì anh em checker chim lại dựng ngược lên rồi lo lắng đôn đáo đi hỏi thăm này nọ xem chúng nó đâu rồi. Thấy phì cười khi thấy trên bài đăng của Thúy Anh với Diễm Hằng, bao nhiêu ông vào bình luận em đâu rồi còn làm không, sao mấy nay toàn thuê bao thế, anh nhớ em quá, bla bla… mà đâu có biết trong lúc đấy các em đang bay trên bar hay đang xoạc nhau với thằng người yêu, hoặc như em Hằng, đang đi khám phá những vùng đất mới, xem người Mông thì ăn gì mặc gì, người Dao thì áo màu đỏ hay màu đen, Sông Lô bắt nguồn từ chỗ nào, làm sao để hái được những quả mận Mộc Châu ngon nhất, đi săn mây thì lên Tà Xùa hay Sa Pa,… Tôi nghe đâu cái Hằng đang bòn tiền để đi du lịch châu Âu lận.
Cuộc sống đúng là có nhiều điều hết sức vãi cứt!
Part 4: Những kẻ làm tiền Để một hệ thống mại da^ʍ hoạt động trơn tru cần có: Khách, Phò, và Các thành phần hỗ trợ. Nhiều người chỉ nhìn thấy phần nổi là người bán da^ʍ (phò) và người mua da^ʍ (khách) mà không hề nhìn thấy phần chìm với một lượng lớn doanh thu ngành nghề đã đổ vào đấy – Lực lượng tổ chức mua bán da^ʍ!
1. Web gái gọi: Đây không gì khác là kênh truyền thông, marketing. Kẻ lập web thường đặt server và hosting ở nước ngoài để thoát khỏi sự kiểm soát của PC14. Trên web đăng tải thông tin của gái gọi. Gái gọi muốn đăng bài trên đây là phải xì tiền ra, thường là tính theo tháng. Các em hàng ở danh sách Hàng bình chọn, Hàng kiểm định, rồi Hàng tiêu biểu, Hàng chất lượng cao, Hàng uy tín,… không phải vì các em xinh gái phục vụ tốt, mà đơn giản là thằng bánh quản lý các em đã chịu xì tiền ra nhiều hơn so với các em hàng bình thường. Thằng lập web kiếm tiền nhờ đó. Giả dụ mỗi tháng 1 em hàng phải cống vào đấy tầm 1 triệu, với số lượng gái gọi đang hoạt động trên web cỡ hơn 100, hoặc nhiều hơn thế rất nhiều, có thể tính ra doanh thu đổ về cho bọn lập web khủng đến cỡ nào. Để tăng phần hấp dẫn cho khách, thỉnh thoảng chúng nó cũng tổ chức event này nọ, thi xem ông nào đi check về, quay lén được phim hay, thì thưởng cho danh hiệu “Côи ŧɧịt̠ vàng” với mấy triệu tiền thưởng. Các anh em vì vậy mà đi check khí thế, còn cố tỏ ra da^ʍ hết mức có thể, hòng đoạt lấy cái giải.
2. Bánh mì: Hay còn được gọi mà bố mí hay má mì. Là những người trực tiếp tổ chức bán da^ʍ. Bánh mì nộp tiền cho web để đăng bài cho gái gọi và thu tiền gái gọi, có thê rtheo tháng, nhwung thường thì chia sẻ doanh thu. Nghĩa là với mỗi 1 khách thì gái phải ăn chia lại cho bánh mì theo tỷ lệ nhất định nào đó, cái này là do gái và bánh thỏa thuận. Chính vì vậy, bánh mì luôn giữ SĐT làm việc của các em hàng. Khi khách nhắn tin set kèo xoạc, bánh nhận thông tin và nhắn lại cho hàng. Từ đó bánh có thể kiểm soát chính xác sem hàng hôm nay đi bao nhiêu khách và phải nộp lại bao nhiêu tiền trong số tiền đã nhận từ khách. Cũng chính vì vậy, bánh không cho phép hàng trao đổi SĐT với khách để set kèo riêng.
Bánh có toàn quyền set giá cho hàng. Web không hề góp một tiếng nói nào trong việc định giá một em hàng, không thể bảo em này xấu, 200k thôi, em kia ngon, cho lên 500k. Mà vì thằng bánh đã mất tiền cho web rồi, việc set giá bao nhiêu hoàn toàn là một bài toán kinh tế mà nó phải đắn đo cân nhắn cân đong đo đếm rất nhiều, cốt sao đảm bảo lợi nhuận. Ví dụ em này mà để giá 300k, thì ngày có 10 khách. Để giá 250k thì có 20 khách. Để giá 200k thì có 22 khách. Vậy thì nó sẽ biết được nên để giá nào là tối ưu. Vì vậy giá cả cũng chỉ có tính chất tương đối. 250k như Hoàng Ánh không có nghĩa là xấu, là phục vụ thua, là thái độ kém hàng 400k như Thúy Anh. Vậy nên, có những em gái gọi thuộc phân khúc “Hàng cao cấp” có giá lên đến 2 triệu/shot mà đầy ông đi về vẫn kêu còn thua em 200k. Cũng dễ hiểu thôi. Mỗi ngày lừa được 1 ông lính mới ham của lạ còn hơn là phải ngửa l*и phục vụ 10 ông mà tiền thu được thì vẫn thế. Có những em hàng bị phát hiện là năm ngoái giá có 500k mà năm nay già hơn tã hơn lại lên giá 1 triệu. Lý do cũng là bài toán kinh tế của thằng bánh mà thôi.
3. Lại nói thêm về phò. Việc của các ẻm là đi khách theo chỉ đạo của bánh, và nhận tiền của khách về chia cho bánh. Việc hẹn hò với khách cũng hoàn toàn là thằng bánh thực hiện thông qua SĐT làm việc của phò mà nó giữ. Thế nên, nhiều khi đi check mà thấy các em phò đến muộn, đó không phải lỗi của em, mà là lỗi của thằng bánh không biết sắp xếp, phân phối thời gian hợp lý. Việc chia sẻ doanh thu giữa phò và bánh cũng tùy. Có em đi 300k thì cắt lại cho bánh 100k hoặc 120k, hoặc thậm chí 150k. Như Hoàng Ánh, đang đi 250k và cắt lại cho bánh 100k. Em bảo chẳng quan tâm xem mình được đặt giá bao nhiêu, vì cứ mỗi khách em nhận được 150k ròng. Nâng lên nó cũng là dành cho bánh mà thôi.
Những câu chuyện và thông tin này tôi có được hoàn toàn là thông qua những buổi xoạc xong và trò chuyện cùng Hoàng Ánh, chứ cứ như ngày trước, xoạc xong là cắp đít về, chỉ quan tâm xem nay có ngon chim hay không, thì đâu có biết được cái quái gì đang vận hành trong thế giới mại da^ʍ này đâu.