🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Tôi gặp lại Ngọc vào một buổi tối cuối tuần, set kèo đêm và không thông qua má mì. Một phần vì tôi muốn em có thể cầm hết số tiền đi khách, không phải cắt phế lại cho thằng bánh nữa, mà quan trọng hơn là, tôi cực kỳ ghét cái kiểu nhắn tin teencode của nó. Lúc nào cũng ak, hjhj, vag, …. Hjhj cái thằng bố mày! Hihi. Thỉnh thoảng lên Zalo đong đưa rau cỏ mà thấy đứa nào chữ nghĩa loằng ngoằng không dịch được là tôi cho next luôn, éo muốn nói thêm câu nào nữa.
Tôi không còn quá để tâm đến chuyện xăm trổ hay làm tóc xoăn nhuộm vàng hay mặc áo hai dây của em Ngọc. Suy cho cùng, khi em tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lòa lồ đừng trước mặt tôi, thứ mà tôi để ý đến đầu tiên và nhiều nhất là bộ vi-ô-lông. Nó cứ dài, rậm, xồm xoàm là tôi kết. Nó cứ bị tỉa bớt hoặc cạo đi nhắn thín là tôi dỗi ra mặt. Còn mấy cái hình xăm, hôm đầu thì cũng tò mò thật đấy, sau rồi cũng chán. Kệ mẹ. Thích là hoa hoét, hổ báo cáo chồn, Hận kẻ bạc tình hay Đảng CSVN quang vinh muôn năm bla bla… gì gì đi nữa thì cũng chẳng quan tâm. Ngay cả con phượng to bằng nửa lưng của Thúy Anh, đến bây giờ hỏi tôi nó màu gì, chắc tôi cũng đoán bừa.
Đúng 10h, Ngọc gõ cửa vào. Tôi thấy em nó còn xách theo ba cái đồ lăng nhăng gì nữa, bỏ vào góc phòng dưới chân giường, mắt nhìn tôi, híp híp lại, môi thì chúm chím kiểu hôn gió.
- Chào Người Đẹp!
- Người Đẹp chào Ngọc Nhi
Kể từ khi tôi không gọi em ý là em yêu, người yêu, co gái của anh,… nữa mà chuyển sang gọi là “Người Đẹp” thì em nó cũng bắt chước và gọi lại tôi y như thế. Kệ. Gọi thế tôi cảm thấy em nó trẻ ra 10 tuổi, còn tôi thì 5 tuổi. Cảm giác như đều đang ở độ tuôi đôi mươi. Mơn mởn.
- Người đẹp có cái gì thế kia?
- Hí hí… Bí mật!
Em nó lè lưỡi ra kiểu như lêu lêu còn lâu mới nói, khiến tôi không giấu nổi sự tò mò, éo chịu được nữa phải tung chăn vùng ra xem. Còn chưa biết là gì thì em đã bảo:
- Em đang giảm béo. Dạo này béo như lợn vậy huhu
- Vẫn đẹp mà. Có béo mấy đâu
Tôi vật em xuống giường, bắt đầu luồn tay vào bóρ ѵú và sờ bướm.
- Đẹp thế này mà bảo béo. Đứa nào chê người yêu anh béo để anh mang dao ra chém bỏ mẹ nó đi
- Con Huệ. Con Thảo. Con Lan. Thằng Thọ vẩu. Bà Tám dọn phòng. Đấy. Anh ra xử hết cho em với
- Bỏ Thằng Lễ tân với bà dọn phòng ra. Ba đứa kia để hôm sau anh xoạc cho chúng nó chừa đi
- Thế thôi!!! Thà anh để đó xoạc em khéo em cũng gầy bớt đi đấy hihi. Ai cho đi đứa khác mà đòi
Tôi chọc vào cổ, vào nách, vào bụng khiến em nó nhột quá cười hé hé lên bảo nghiêm túc đi, em đùa với anh đấy à, rồi lườm tôi một cách nửa đáng yêu nửa đáng ghét.
- Mấy cái kia mang lên để tập giảm béo á?
- Vâng. Tập cơ bụng. Mua trên mạng 400k đấy. Tập được 3 hôm mà người đau ê ẩm. Nay mới đỡ hơn tý
Rồi em móc trong cái túi ra nào là con lăn, nào là thảm, nào là giáp bảo vệ gối và khửu tay,…. Đm con dở hơi, nửa đêm nửa hôm mang ra tập giảm béo. Tôi thầm nghĩ vậy, tay vẫn bóρ ѵú và xoa xoa lưng em nó
- Tập làm sao? Tập thử anh xem
- Thôi iiiii…. Để tý đã. Tẹo ấy ấy xong rồi em tập, rồi đi ngủ luôn.
Em nó nhìn tôi đầy ẩn ý, không quên nhấn nhá vào chữ ấy ấy ấy để nghe cho thật da^ʍ
- Dốt. Anh bảo. Khong ai vận động mạnh ngay trước lúc đi ngủ cả. Phản khoa học vờ cờ lờ. Em tập trước đi rồi tý ấy ấy sau. Vậy ngủ mới ngon
- Thật đấy? Có đúng không thế? – Em hỏi tôi đầy nghi hoặc.
- Ừ. Gì anh chả biết
Em bảo vậy ok để em tập trước, anh đợi tầm 20 phút nhé.
- Anh quay mặt đi để em thay đồ tập. – Lè lưỡi
- Ừ. Nhắm mắt rồi đây.
Bố tiên sư con dẩm. Trên người có 13 cái nốt ruồi. 2 cái ở bụng. 3 cái ở lưng. Đùi trái 4. Đùi phải 1. Mông đít 2 cái nữa. Đấy. Cái thân thể kia chỗ nào tôi chả ngắm nghía mân mê sờ nắn rồi mà còn bày đặt bắt anh quay mặt đi để thay đồ. Phụ nữ, phải nói là, dis mẹ, là cái giống khó hiểu nhất trần đời!
- Xong zùi. Người đẹp mở mắt ra đi hihi
Ngọc chống tay vào hông, xoay xoay người để tôi có thể ngắm nghía mọi góc cạnh. Trong bộ đồ bó sát của dân aerobics, đúng là trông em… béo thật! Đùi em to chứ không còn thon gọn như ngày nào. Mông thì nung núc những mỡ là mỡ, cái này lúc dogy tôi đã biết rồi. Bụng thì ngân ngấn chứ chẳng còn eo ót. Ôi mẹ kiếp. Vậy mà bấy lâu mình cứ xơi ngon lành như thể ăn một miếng pho mát vậy. Tèo à. Mày giỏi quá. Ngấy vậy mà nuốt vẫn trôi. Dẫu vậy vẫn làm bộ thé lên:
- Wow! Đẹp xuất sắc!
- Anh đếm hộ em để em tập với
Thế là tôi vùng dậy đứng ngay cạnh em, trong vai một thầy giáo tập thể dục, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, đứng hô khẩu lệnh cho cô học trò tập. Còn em, khuỵu gối, khom người, hai tay nắm chặt tay cầm con lăn, theo nhịp đếm, đẩy ra kéo vào thạt nhịp nhàng:
- Một! Hai! Ba! Bốn! Năm! Sáu! Bảy! Tám!
Hai! Hai! Ba! Bốn! Năm! Sáu! Bảy!Tám!....
Nhìn động tác của em đến giờ tôi mới hiểu sao em nó tự nhận là béo như lợn. Tôi muốn gặp và gia nhập team của Huệ, Lan, bà Tám và thằng Thọ quá – Hội những người kỳ thị lợn!
- À, đợi chút. Để anh lấy điện thoại quay lại cảnh em tập nhé. Để lát xem lại, so với clip họ hướng dẫn biết chỗ nào sai còn sửa.
- Vâng anh.
Em nó trả lời trong khi vẫn kéo ra kéo vào và tự nhẩm đếm. Đã có những giọt mồ hôi nhỏ tong tong xuống nền nhà, dù điều hòa đã bật 20 độ C
- Chăm chỉ tập vầy thì mấy chốc mà thành con lợn gầy
- Hí hí hí anh đừng trêu em nữa để em tập. Ghét thế nhờ
- Rồi rồi. Tiếp nhé. Ba! Hai! Ba! Bốn!.... Đang quay rồi đấy
Tôi nhìn dáng em nhấp nhổm trên màn hình điện thoại, thấy đáng yêu lạ. Camera này xem đã rõ rồi. Cái camera tôi đặt quay lén dưới ghế chắc còn soi rõ hơn nữa. Nó cách em có chưa đầy 1 mét. Tôi dự là thước phim ấy sẽ rất thú vị, có thể dùng làm tư liệu quay tay được. Nói sao nói, em trong bộ đồ này thực sự gợi cảm. Và tôi chợt nhận ra, thầy giáo David Tèo, tay cầm điện thoại quay phim, mắt dán vào cặp mông và ngực cô học trò, chym thì dựng lên thằng tắp!
12 giờ rung hồi chuông vang réo rắt
12 giờ em hẹn tôi mong mãi tới.
12 giờ trưa mừng tan ca nhớ nhớ 1 người thương
12 giờ xe đạp loanh quanh xuống phố.
12 giờ sẽ kịp thôi hay nhớ nữa
12 giờ tâm hồn tôi như đã ngỡ 1 tình yêu.
Hết 20 phút tập. Em nó mồ hôi nhễ nhại, chạy ngay lại trước gương ngắm nghía mông, bụng, đùi.
- Gầy đi tý nào chưa anh ei
- Gầy rồi. Đẹp ra bao nhiêu
- Yeah yeah yeah!! – vừa nắm tay vung lên như kiểu ăn mừng chiến thắng. Tôi nhìn mà tưởng như thấy lại khoảnh khắc Maria Sharapova vô địch Wimbledon năm 2014, đẹp đẽ, tươi trẻ, và bừng lên hy vọng.
Đợi hết mồ hôi rồi, em vào tắm. Rất nhanh rồi chạy ra chui vào chăn, nơi tôi đã nằm sẵn, chym vẫn chưa chịu xìu xuống một giây nào. Và như thường lệ, em tóm lấy nó, vuốt vuốt, day day, xong rúc vào nách.
- Anh lên trên đi. Em tập xong mỏi lắm rồi hihi
Vậy là tôi lật người, bò lên nằm đè lên em. Tôi cũng thích tư thế truyền thống này, chủ động và đỡ đau lưng. Và có vẻ như bị kí©h thí©ɧ suốt 20 phút vừa rồi, vào thực chiến chưa đầy 5 phút tôi đã out. Bắn vào rõ sâu.
- Hihi hôm nay anh làm nhanh gọn thế
- Méo biết. Bắt đền.
Tôi bế em vào trong buồng tắm, bật vòi sen để nước xịt một cách vô hồn vào người. Mệt thật. Chả biết tại sao từ lúc bảo em béo như lợn, tôi thấy mình yếu đi trông thấy. Bế em mà thấy nặng vãi cả đái. Hết cả hơi. Đến lúc tắm xong em vòng tay qua cổ đòi bế lại vào phòng tôi đành phải cáo lỗi. Mệt quá em ạ hì hì
Có vẻ cả hai đều mệt nên khi vào lại giường, chúng tôi ấp nhau lim dim ngủ mà chẳng nói với nhau một câu nào. Em vẫn rúc trong nách tôi, ngủ ngoan như một con mèo. À không, như một con lợn mới đúng. Tôi thì nằm yên thế chứ chẳng ngủ. Thật là chẳng thể thở nổi chứ chả nói đến ngủ, khi mà bụng thì bị gác bởi một cái đùi. Ngực thì bị đè một cánh tay. Tay thì bị gối bởi một cái đầu với mái tóc xoăn vàng hoe hoe. Xin thưa. Của một con lợn ạ! Nhưng tôi vẫn yên vị như thế, không một chút cử động nào, tim cũng chẳng dám đập khỏe. Vì biết đâu em sẽ giật mình tỉnh giấc.
Đang như chìm vào giấc ngủ như thế bỗng em bật phắt dậy, như thể vừa trải qua một cơn ác mộng.
- Anh. Anh! Mở Clip lên em xem nào. Tập sai thì chết. – lay lay tôi.
Tôi hoảng hồn cứ tưởng chuyện gì. Ngỡ rằng nãy giờ trong vòng tay tôi, im lặng thế thì em đã có một giấc ngủ ngon, hóa ra đầu óc em chỉ nghĩ về giảm béo. Thua.
Tôi mở lên cùng xem. Và em bắt đầu xuýt xoa, thân vãn. Nào là chết rồi, chân họ duỗi thẳng cơ, đít em vẫn gồ quá, tay họ vươn vuông góc thế kia mà. Chết rồi. Chết rồi…. Tôi nghe mà tưởng như em vừa xem một bộ phim kinh dị. Nhưng rồi cả hai vẫn phải cười phá lên vì sự ngô nghê trong từng động tác so với Clip mẫu trên Youtube.
Bỗng… hết phim! Em đưa tay vuốt thêm cái nữa và hiển hiện ra trước mắt hai đứa mà hình thumb của cái clip quay hôm mở hàng sau Tết. Em bấm play lập tức. Đây là video duy nhất tôi quay bằng điện thoại, và như đã nói đấy, xem rất không tự nhiên vì hai diễn viên vừa xoạc vừa thỉnh thoảng ngó ra nhìn màn hình điện thoại như thể chào khán giả vậy. Xem xong em cười hihi bảo êu êu hóa ra xoạc nhau là như thế này à, buồn cười thế.
- Anh.
- Hớ?
- Anh đói không? Đi ăn đi. Em đói huhu
- 12h đêm rồi còn ai bán gì nữa mà ăn
- Đầy. Ra đầu ngõ nhiều cái ăn lắm. Đi.
Em nó dậy mặc quần áo xong xuôi rồi thấy tôi vẫn uể oải bèn cầm tay kéo dậy, đoạn lấy sịp và quần áo mặc vào cho tôi như kể người mẹ mặc quần áo cho đứa con 5 tuổi, chưa biết tự làm gì. Em khoác tay tôi dắt ra như đôi tình nhân vừa bắt đầu vào cuộc hẹn hò lãng mạn.
Thang máy mở. Hai con đang đợi sẵn để bước vào. Một đứa thì là Trâm Anh tôi chưa bem bao giờ nhưng vẫn ngắm trên web gái gọi. Xinh phết. Một đứa thì chịu. Chưa thấy bao giờ.
- Ê. Kinh nha. Người yêu đẹp trai nha. Ế ế hế hế - là con Trâm Anh nói.
- Tập tành gì chưa bà chị. – Đứa còn lại bồi thêm.
- Tập rồi. Đi ăn cái. Đói quá. – Ngọc vừa trả lời bọn kia, vừa ôm chặt tay tôi hơn và gục sát đầu vào, cười rõ tươi.
Tôi trong hoàn cảnh ấy không biết nói gì bèn nhoẻn cười bảo chào hai em, và liếc một ánh mắt rất ẩn ý cho con Trâm Anh. Hình như nó cũng nhận thấy pha giao tiếp bằng mắt ấy, có vẻ cũng đáp lại bằng ánh mắt biết cười. Ra khỏi thang máy rồi mà tôi vẫn còn lâng lâng vì được khen đẹp trai một cách thẳng thừng giữa chốn đông người như thế. Đây quả là một điều ít gặp trong đời. Và như sực nhớ ra điều gì, tôi đứng sững lại. Ôi ȶᏂασ mẹ. Hai con vừa giờ cũng xách theo bộ đồ nghề tập như Ngọc. Ôi! Loạn! Loạn rồi! Loạn mẹ nó rồi! Cái nhà nghỉ XXX này biến thành chuồng lợn mẹ rồi. Mà con Trâm Anh, có béo chi cho cam. Mình dây cây cảnh khẳng khiu vãi cả đái ra. Tôi là Fan của mình dây. Có lẽ nên gặp nó một lần cho biết.
.......
- Ngọc à. Ăn cho cô quả trứng lộn đi
Thế là em nắm tay tôi ngồi xuống một gánh nhỏ góc đường. Cả quán chỉ là một cái gánh có nồi luộc trứng, một xoong canh và mấy cái ghế nhựa.
- Cho cháu 5 quả. Anh này 2. Cháu 3.
Tôi thấy cô tưng tửng như thể mới 20 tuổi, và hình như quen hết cả cái phố này, nhất là mấy bà bán hàng rong. Nhìn em rồi quay sang nhìn bà bán trứng, tôi đon đả hỏi:
- Cô bán khuya thế ạ?
- Ừ. Về sớm quá thì cái Ngọc không có trứng ăn à. Hôm nay lại có cậu người yêu đi cùng à Ngọc. Mai lại dẫn cậu ấy ra ăn cho cô nhé. – cười đôn hậu.
- Em chắc hay ăn trứng của cô lắm à?
- Vâng. Cứ đêm đói em lại ra đây ăn. – cười – Trứng của cô ngon mà, cô nhề - quay sang nhìn bà bán trứng.
Tôi gọi là ăn cho có vậy thôi chứ cũng không đói, công nhận là trứng và canh rau ngải cứu ăn kèm gừng ngâm giấm ngon thật. Khi quay sang nhìn em quất hết 3 quả từ lúc nào, tự dưng tôi thấy công sức em tập giảm béo, từ người em, bốc thành một làn khói, bay lên trời hóa thành một ngôi sao xa xôi. Tôi ngửa cổ nhìn. Chẳng có ngôi sao nào cả, chỉ có ánh đèn đường sáng lòa một góc trời.
Hôm sau về, tôi up hai video đó lên web abcxyz và gửi cho em đường link qua Zalo, đặt tên là “Phim con lợn”. Em bảo tôi đồ đáng ghét và gửi cái emoticon là hình con lợn đang rặn ỉa.
---------------
- Anh ơi em bảo....
- Gì em?
- Em sắp có việc phải về quê một thời gian. Tạm nghỉ làm.
- Ôi! Sao thế? Việc gì thế? Gấp thế à?
- Vâng. Chuyện gia đình thôi ạ. Mai em về luôn rồi. Anh có thể hứa với em một điều không?
- Em nói gì. Anh sẽ cố ...
- Em biết điều này là ích kỷ và vô lý. Nhưng mà...
- Em cứ nói đi
- Em biết điều này là ích kỷ và vô lý. Nhưng mà, trong lúc em nghỉ làm, có thể là hơi lâu, anh bớt đi chơi có được không? Hoặc nếu có. Ở Nhà nghỉ XXX này, anh đừng đi đứa nào khác ngoài cái Huệ hoặc cái Lan. Được không anh?
- Ơ... Thực lòng thì anh chẳng muốn em nghỉ chút nào. Chẳng ai thay thế em được cả.
- Hứa đi anh. Nếu có đi thì chỉ trong hai đứa nó thôi. Được không ạ?
- ...
- Anh hứa đi! Không là em sẽ không bao giờ chơi với anh nữa.
- Ừ ừ. Anh hứa! Nhưng em có thể nói cho anh biết có chuyện gì không?
- Để sau ạ. Mai em về quê rồi nói cho anh sau nhé.
.....
Đầu óc tôi hơi có chút loạn. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Về chuyện gia đình là chuyện gì, lại nghỉ lâu thế, có lẽ nào là để sắp xếp một vụ cưới xin không? Khó hiểu quá.
Tôi click lại vào link phim con lợn vừa gửi. Nó không còn hài hước và gợϊ ɖụ© nữa, mà như thể một thước phim buồn.