Chương 27

Khi mọi người hoàn tất việc sửa chữa thì cũng chỉ còn một ngày ở lại thôn. Người dân trong thôn rất cảm kích nên đã làm một bữa tiệc lớn, dù chỗ lương thực thực phẩm có thể giúp họ ăn trong vòng 3-4 tháng.

Bữa tiệc bắt đầu tổ chức ăn uống từ lúc 6 giờ tối, mọi người ăn uống nói chuyện thoải mái, chia sẻ hết cảm xúc của bản thân trong nhưng ngay đến thôn. Ai cũng phấn khởi, hào hứng.

Hạ Tử Yên cũng không ngoại lệ, cô vui vẻ ngồi cạnh Kiều YY nói chuyện, tay cầm chén rượu nhâm nhi, tửu lượng cô không cao nên không dám uống nhiều. Chỗ rượu và bia cùng một vài lương thực hôm nay được tề thị vận chuyển tới.

Mọi người vừa ăn uống vừa hát hò, không khí vui vẻ thoải mái tràn ngập. Tề Phi dù không ngồi cạnh Hạ Tử Yên nhưng mắt lúc nào cũng quan sát để ý cô, sợ cô xảy ra chuyện gì. Cố Dư thấy Tề Phi thâm tình như vậy thì châm chọc:

- Này, cậu giờ đang bị dẫm đạp dưới tình yêu sao. Tề tổng lạnh lùng đi đâu mất rồi.

Tề Phi tay cầm cốc bia nhâm nhi mặc kệ Cố Dư đang lải nhải, bỗng Anh nhớ ra gì đó, đặt cốc xuống bàn, nhẹ nhàng lên tiếng chỉ đủ anh và Cố Dư nghe thấy:

- Ít nhất mình còn được ở cạnh cô ấy, cũng không phải chịu đựng cảnh người phụ nữ mình yêu đi yêu hết người đàn ông này đến người đàn ông khác.

Cố Dư nghe anh nói mà nghẹn họng, đúng là không nên chọc vào ổ kiến lửa này mà. Nỗi đau mà Cố Dư luôn che dấu, tình cảm không dám nói ra của bản thân giờ lại vì câu nói trêu chọc của bản thân mà bị người bạn chọc ngoáy không thương xót.

Cố Dư bị chọc ngoáy nỗi đau ngồi âu sầu nốc hết ly bia này đến ly khác. Cảm thấy bia không đủ nặng để quên đi hiện thực Anh chuyển sang uống rượu trộn bia. Tề Phi cũng mặc kệ Cố Dư tiến đến phía có cô gái anh yêu say đắm.

Hạ Tử Yên do có chút men rượu vào nắm tay YY và Đông Dương lao vào đám đông đang nhảy nhót, Anh đi đến kéo cô vào lòng thì thầm:

- Em say rồi.

Hạ Tử Yên đang vui vẻ nhảy nhót bị anh ôm thì phụng phịu bĩu môi. Lắc đầu ý muốn trả lời anh. Hạ Tử Yên muốn thoát khỏi lòng anh để nhảy nhót nhưng anh không cho, anh bế bổng cô lên quay người bước về căn lều kệ cho cô vùng vẫy.

- Anh, anh bỏ em xuống, em đang chơi mà.

Tề Phi mặc kệ cho cô vùng vẫy, mắng mỏ. Anh vẫn cứ bế cô về, cô say thật rồi, nên làm loạn mặc kệ anh luôn. Vào lều anh đặt cô lên chiếc nệm bằng hơi, ngồi nghe cô càu nhàu:

- Anh, anh lại bắt nạt em, em chưa có say em vẫn muốn chơi, Tề Phi anh mau cho em ra ngoài đi mà.

- Không được, muộn rồi, trên núi về đêm sẽ lạnh mà em còn đang say rượu em sẽ bị ốm mất.

Hạ Tử Yên say mèm vẫn đang lắc đầu đòi ra ngoài. Vùng vẫy mệt không làm gì được, cô giận dỗi nằm quay lưng lại phía anh, Tề Phi thấy cô giận dỗi thì bật cười. Hạ Tử Yên thấy anh cười ngồi bật dậy.

Cô nhìn chằm chằm vào mặt anh, hai bàn tay giữ chặt mặt anh nói “Không cho anh cười” rồi tiến đến hôn anh. Tề Phi bị cô hôn thì bất ngờ, khi cô đang dần tách đôi môi của mình ra thì Anh liền đổi khách làm chủ.

Nụ hôn dần khiến Anh mất kiểm soát, du͙© vọиɠ trong anh anh trỗi dậy. Tay anh luồn vào trong áo cô, vuốt ve eo nhỏ của Hạ Tử Yên. Anh hôn đến mức Hạ Tử Yên sắp tắc thở vỗ mạnh vào vai anh anh mới chịu dừng lại cho cô thở.

Anh đặt nhẹ cơ thể cô xuống giường, cơ thể anh đề lên người cô. Anh cúi xuống hít hà mùi hương cơ thể chỉ thuộc về riêng cô, hôn nhẹ lên cần cổ trắng nõn đang ửng hổng do rượu.

Hạ Tử Yên lấy lại được hơi thở, cọ quậy bĩu môi lầm bầm:

- A.. anh tránh ra..nặng…em muốn ngủ…mệt….

Vừa nói xong cô cũng chìm vào giấc ngủ mặc kệ người đàn ông đang dần chìm vào du͙© vọиɠ đang đè trên cơ thể mình.

Tề Phi cố gắng kìm nén du͙© vọиɠ của bản thân đang dâng trào mãnh liệt, gương mặt đầy bất lực nở một nụ cười yêu chiều hôn nhẹ lên trãn cô. Chỉnh lại vị trí nằm rồi ôm cô chìm vào giấc ngủ.

….

Sáng hôm sau, tiếng chim hót líu lo, tiếng nói của mọi người rôm rả, Hạ Tử Yên đang ngủ trong lòng Tề Phi cựa quậy đôi mắt dần mở ra, cô có thói quen ngủ dậy hay ôm chăn rồi úp mặt vào đó một lúc rồi mới ngồi dậy.

Nhưng khi vừa chặm mặt vào tấm vải màu trắng trước mắt, cô mới hoảng hồn mở to mắt nhìn. Cô đẩy anh ra nhưng không được anh ôm chặt cô trong lòng, cô có dãy thế nào cũng không được, mới lên tiếng:

- Anh thả em ra. Mau thả em ra.

Tề Phi vẫn im lặng mặc kệ cô đang cô gắng thoát khỏi lòng anh. Anh vẫn còn đang tận hưởng cảm giác mềm mại ấm áp cô đem lại, hiếm khi anh mới được tận hưởng cảm giác này, cô vẫn chưa đồng ý làm bạn gái anh nên được ôm cô ngủ là một cơ hội hiếm có. Anh phải tận dụng chứ.

Thấy cô im lặng không cựa quậy nữa anh mới mở mắt ra nhìn, vừa mở mắt thì ánh mắt ngấn nước cùng gương mặt giận hờn đập thẳng vào mắt anh. Anh không chịu nổi vẻ mặt này của cô liền cúi xuống hôn mấy cái mặc kệ cô đang cố tránh né. Anh trêu cô chán rồi mới lên tiếng:

- Giận anh à, hôm qua em hành hạ anh giờ lại không cho anh nghỉ ngơi sao, hửm.

Hạ Tử Yên mở lớn mắt, ấp úng lên tiếng:

- Hôm…. hôm qua em…em đã làm gì chứ, anh.. anh đừng nói dối em.

Tề Phi nheo mắt, lên tiếng:

- Em thật sự không nhớ sao?

Hạ Tử Yên cố gắng nhớ lại kí ức tối qua. Hôm qua cô uống chút bia chút rượu, sau đó… sau đó cô không nhớ nữa cô đã làm gì chứ…. Cô không làm gì mất mặt chứ, huhuhu…

Tề Phi thấy gương mặt thống khổ đang cố gắng nhớ ra chuyện hôm qua mà cười nhẹ, thả cơ thể của cô ra, nói:

- Được rồi, từ từ rồi nhớ, em mau đi lau người thay quần áo đi chúng ta còn xuất phát trở về thành phố H nữa.

Hạ Tử Yên đứng dậy lấy quần áo anh đưa cho, nhớ ra gì đó thì hỏi:

- Sao anh lại có quần áo của em.

- Em đoán xem.

Hạ Tử Yên biết anh đang cố ý trêu trọc thì kệ anh luôn. Sau khi thay quần áo, dọn chiếc lều duy nhất chưa được hạ xuống của anh và cô làm cô ngại muốn độn thổ luôn.

- ------