Tuyết mùa xuân ở Thanh Thành vẫn chưa ngừng rơi, những cơn gió mang theo tuyết đập vào bên cửa sổ, như tiếng của một con thú bị mắc bẫy buồn bã. Bọt tuyết rơi tung toé phủ kín các cửa sổ từ trần đến sàn nhà trở thành sương mù, tạo cảm giác ẩm ướt trong căn phòng tối tăm.
Thời Nghị nằm nghiêng trên giường, trước mặt là màn hình điện thoại đã tắt, trên đó chỉ có một dòng chữ đơn giản.
Thương Anh Từ nói: "Huỷ hôn cũng được, chúng ta trực tiếp nói chuyện."
Thời Nghi nhìn chằm chằm tin nhắn ấy hồi lâu, đặt điện thoại sang một bên, vươn tay bật đèn pha lê bên cạnh giường.
Trong đầu cô tràn ngập hình ảnh của Thương Anh Từ và Kiều Văn Ninh. Một người là chồng sắp cưới của cô, một người là bạn cũ mà cô đã tìm mọi cách để đuổi khỏi Thanh Thành.
Về bản thân, Thời Nghi đứng trước cửa hàng tiện lợi phía bên kia đường, nhìn Kiều Văn Ninh mặc bộ quần áo sáng màu, ôm chặt Thương Anh Từ, khóc nhiều đến mức cô cũng cảm thấy thương hại.
Phía sau họ là tập đoàn họ Thương hùng vĩ.
Thương Anh Từ là người như thế nào? Thời gian quý giá đến mức đếm từng phút từng giây, một người đàn ông khi gặp cô sẽ luôn thông báo trước, lại có thể bỏ qua mọi thứ trong giờ làm việc đi dỗ dành người đẹp khóc lê hoa đái vũ.
Thời Nghị nắm chặt cây kem trong tay, lòng bàn tay cảm thấy đặc biệt lạnh lẽo.
Thương Anh Từ cũng không đẩy Kiều Văn Ninh ra, thậm chí còn nhăn mày an ủi.
Thời Nghị vẫn luôn cho rằng đây là đặc ân của mình.
Nhưng thực tế, theo năm tháng, anh ngày càng bận rộn, ngày càng trở nên nổi tiếng và ngày càng..... phớt lờ cô.
Thời Nghị chụp lại ảnh hai người gửi cho Thương Anh Từ, rồi vứt cây kem trên tay vào thùng rác.
Khi Thương Anh Từ gọi đến, cô đang ngồi trong xe, anh chưa kịp nói chuyện thì cô đã đơn giản nói: "Thương Anh Từ, chúng ta hủy hôn đi."
Sau đó, cô nhẹ nhàng cúp máy.
Ký ức đột ngột dừng lại, Thời Nghị từ trên giường bước xuống.
Tuyết sắp ngừng rơi nên cô mặc một chiếc áo khoác dày màu trắng, cúi đầu bước xuống lan can cầu thang được chạm khắc cổ điển rồi lén bước ra khỏi nhà như một tên trộm.
Biệt thự của gia đình Thời xây dựng ở vùng ngoại ô thưa thớt, khó có thể tiếp cận được.
Thời Nghị không muốn làm phiền những người khác, liền đi về phía trước dọc theo con đường tuyết, bước từng bước một đi đến trạm xe bus cách đó không xa, sờ mấy đồng xu trong túi rồi yên tâm đứng chờ xe bus cứ 40 phút một chuyến.
Khi Thương Anh Từ nhìn thấy Thời Nghị, cô gái đang đứng trước cửa người phủ đầy tuyết, chân đi dép len, mặc bộ đồ ngủ cotton mềm mại và khoác chiếc áo màu trắng. Nhiệt độ bên ngoài vào sáng sớm thấp đến cùng cực, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên vì lạnh.
Thương Anh Từ trên tay đang kẹp điếu thuốc dần dần hạ xuống, một tay khác đang đặt ở nắm cửa cũng vô thức siết chặt lại.
Trên người anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, cái lạnh giá bên ngoài dần thấm vào người.
Phía sau là máy sưởi đang bật hết công suất, trước mặt là cái lạnh buốt đầy băng giá.
Anh mở miệng định nói gì đó, nhưng trong giây lát lại không thể nói lên lời.
Thời Nghị ngước mắt đôi mắt nâu nhìn anh vô cảm.
Cô là một mỹ nhân từ khi còn rất nhỏ, và nổi tiếng ở trường trung học vì sự xinh đẹp của mình. Thương Anh Từ nhìn vào mắt cô như bị thôi miên. Thời Nghị có đôi mắt thật sự rất đẹp, trong trẻo và thuần khiết như hổ phách, khi nhìn người nào, ánh mắt ấy lay động lòng người.
Anh chưa bao giờ thấy đôi mắt nào có hồn đến thế.
"Đã gặp mặt trực tiếp." Thời Nghị lên tiếng trước, nhưng giọng nói lại cứng nhắc và xa cách.
Thương Anh Từ nhíu mày, ngón tay cầm điếu thuốc khựng lại, đôi mắt cụp xuống, nghiêng người nhường đường cho cô "Vào trong nói chuyện đi, bên ngoài lạnh lắm."
Căn phòng được sưởi ấm hoàn toàn, trong không khí tràn ngập ánh sáng ấm áp và hương thơm dịu nhẹ từ tinh dầu thực vật.
Đây không phải lần đầu tiên Thời Nghị đến đây, chậu dây leo trên bệ cửa sổ tầng một là do cô mang tới.
Cô ngồi thẳng lưng trên ghế sofa. Thương Anh Từ rót một ly nước ấm đặt trước mặt Thời Nghị.
Tay áo của anh xắn lên một nửa, để lộ cánh tay khoẻ mạnh và xinh đẹp.
Thời Nghị ngẩn đầu nhìn Thương Anh Từ. Anh có vẻ ngoài hiền lành, lịch lãm, mỗi cử chỉ đều thể hiện sự lãnh đạm, thờ ơ của một người nắm giữ quyền lực đã lâu.
Thực sự là bình tĩnh như nước.
Có lẽ là nhận thấy ánh mắt của cô, Thương Anh Từ đang cầm tách trà liền dừng lại.
Thời Nghi quay mặt đi, ánh mắt nhìn xuống, đột nhiên thấy chiếc nhẫn đính hôn trên ngón giữa của anh.
Cô nghĩ, Thương Anh Từ năm nay đã 25 tuổi rồi.
“Tôi nhờ trợ lý đem thuốc cảm đến cho em.”
Giọng điệu của anh nhẹ nhàng và ân cần hiếm thấy.
Anh đang hạ thấp để thể hiện lòng tốt của mình.
Thời Nghị không thể bắt lỗi điều gì, dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh, thật lâu sau mới cười nhẹ: “Thương Anh Từ, anh định nói thế nào với bố mẹ tôi về chuyện huỷ hôn?”
Thương Anh Từ cau mày, nhìn chằm chằm Thời Nghị, trầm giọng nói: “Thời Nghị, em biết rõ tôi và Kiều Văn Ninh chẳng có gì cả. Những năm qua, ngoài em ra tôi còn quan tâm đến ai nữa?”
Thời Nghị nhếch khoé môi, cố nở một nụ cười, nói một cách mỉa mai: “Vậy đó chỉ là một trò đùa đúng không?”
Thương Anh Từ nghiến răng nghiến lợi không nói gì.
Thời Nghị không để ý đến vẻ mặt khó coi của anh, cười ngọt ngào: “Tôi ngưỡng mộ sự thoải mái của Thương tiên sinh.”
Hơi thở của Thương Anh Từ trở nên nặng nề hơn, ngón tay trong vô thức siết chặt cổ tay Thời Nghị.
Đã lâu rồi anh không có cảm giác khó nắm bắt và hoảng sợ như thế này, nhất thời khiến anh khó thở.
Trong đầu anh đang tìm từ ngữ định giải thích thì nghe Thời Nghị nói: “Thương Anh Từ, chúng ta dừng lại tại đây đi.”
Lý do giải thích hoàn toàn bị cắt đứt, cơn đau nhức nhối, dữ dội hơn.
“Em đã nghĩ kỹ chưa?”
“Tôi không thể suy nghĩ chắc chắn hơn được nữa.” Thời Nghị nói xong liền rút tay lại.
Một thoáng lặng lẽ trôi qua.
“Thời Nghị, em có bao giờ nghĩ đến bố mẹ mình không? Khi cuộc hôn nhân giữa nhà họ Thời và Thương bị huỷ bỏ, hoàn cảnh nhà họ Thời sẽ chỉ xấu hổ thêm thôi.” Thương Anh Từ chậm rãi đứng dậy, ánh mắt tối tăm và giọng điệu trầm hơn: “Em không thể nào chỉ sống vì chính mình. Thời Nghị, em vẫn chỉ là một đứa trẻ, trắng hay đen, một hạt cát cũng không để vào mắt.”
Thời Nghị không nói gì, chỉ nhìn cốc nước ấm vẫn còn đặt trên bàn. Nhưng hơi ấm còn sót lại thì vẫn là hơi ấm còn sót, sớm muộn gì nước cũng sẽ lạnh đi.
“Tôi có thể chăm sóc bố mẹ của mình.” Thời Nghị ném chiếc nhẫn vào trong cốc, làm nước bắn tung toé.
Thương Anh Từ nhìn chiếc nhẫn chìm xuống đáy cốc, phản chiếu ánh sáng chói loá dưới ánh đèn. Đồng tử của anh co lại, khuôn mặt trở nên tái nhợt.
Anh tức giận trước hành động của Thời Nghị, những lời xin lỗi vừa định thốt ra liền bị nuốt ngược trở lại.
Anh cười, nhìn hiền lành nhưng thực chất là dùng cái nhìn khinh thường.
Thời Nghị nghe Thương Anh Từ nói: “Tôi sẽ không bao giờ gặp lại Kiều Văn Ninh nữa. Thời Nghị, chúng ta mỗi người không thể lùi lại một bước sao?”
Thời Nghị cũng mỉm cười, đứng dậy ngẩng đầu nhìn: “Không thể.”
Thương Anh Từ có lẽ đang cười, trong mắt đầy sự tức giận. Anh không biết bản thân đang nói chuyện với ai, nhưng từng chữ đều to và rõ ràng: “Thời Nghị, em đừng hối hận!”
Thời Nghị không trả lời, chỉ mở cửa rời đi mà không quay đầu lại. Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, gió và tuyết tràn vào.
Thời Nghị bước đi không hề do dự. Vào lúc cánh cửa khép lại, cô nghe thấy tiếng cốc nước bị đập xuống.
Cô không nhớ lần cuối cùng Thương Anh Từ tức giận như vậy là từ khi nào, lần này chắc hẳn anh rất tức giận.
Khu vườn bên ngoài phủ đầy tuyết, che đi dấu chân của cô. Thời Nghị biết Thương Anh Từ đang nhìn mình nên kiên quyết bước đi, không dừng lại dù chỉ một giây.
Thương Anh Từ trồng rất nhiều táo, chúng nở hoa ngay cả trong tuyết, có màu đỏ hồng.
Thời Nghị đi dọc theo hàng cây, đèn đường tăng dần lên, chiếu sáng con đường.
Cô nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, có lẽ chỉ là ảo giác. Thời Nghị vô thức quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Thẩm Đằng 25 tuổi đứng dưới ngọn đèn đường, ánh đèn chiếu xuống người, cô nhìn anh, vẫn kiêu ngạo như thời niên thiếu, mái tóc dài làm tăng thêm sự mềm mại cho khuôn mặt, da sáng hơn tuyết, lông mày thâm thuý, môi đỏ răng trắng. Vẻ ngoài ấy còn quyến rũ hơn trước.
Anh ấy mặc áo sơ mi đen, khoác áo cùng màu và đi đôi giày thể thao trắng, nhìn anh vẫn như một chàng trai trẻ.
Thẩm Đằng bước từng bước về phía Thời Nghị. Cô nhìn khuôn mặt thanh tú của anh, bóng tối mơ hồ giữa lông mày và đôi mắt sâu ấy, ngơ ngác nói: “Anh có khoẻ không, Thẩm Đằng.”
Anh nhìn vào con mắt đang lo lắng của cô, lạnh giọng nói: “Thời Nghị, tôi không bị bệnh.”
Đầu ngón tay Thời Nghị nằm gọn trong lòng bàn tay anh, giọng nói trở nên bất an: “Anh đã quay lại, để trả thù tôi đúng không? Thẩm Đằng.”
Cằm bị anh nâng nhẹ lên, Thẩm Đằng nheo mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, cười giễu cợt: “Em cho rằng tôi quay về chỉ để trả thù em thôi sao?”
Thời Nghị không nói gì. Mặt của Thẩm Đằng dần tiến lại gần cô.
Xúc cảm đen tối trong mắt anh tan biến như băng tuyết, Thời Nghị nhìn kỹ lại, chỉ thấy sự dịu dàng trong đó.
Thẩm Đằng nói: “Thời Thời, chúng ta kết hôn nhé được không?”