Chương 7: Ứng tiên sinh, tuyết rơi rồi!

Ứng Chí ra mở cửa, thấy là Đường Kỳ đến, trên tay còn cầm theo bọc thuốc và một ít thức ăn.

“Tiên sinh, ngài còn cần gì khác không?”

Ứng Chí nhận lấy túi đồ, không mấy biểu cảm trả lời: “Không cần.”

Đường Kỳ khó giằng nổi lòng hiếu kỳ liếc mắt muốn nhìn xem bên trong có gì, còn chưa kịp nhìn kỹ, thì đã bị Ứng Chí chắn ngang tầm mắt.

Đường Kỳ không khỏi xấu hổ, thầm kinh ngạc trong lòng, vừa rồi anh ta nhìn thấy.

Có một cô gái đang nằm trên giường tiên sinh, suối tóc dài lộ ra.

Đường Kỳ ra chiều hiểu rõ nhìn Ứng Chí, trong lòng chậm rãi nở hoa.

Có vẻ như anh ta sắp có thêm bà chủ rồi.

Đường Kỳ không dám nán lại lâu, đưa xong đồ liền rời đi.

Ứng Chí đóng cửa, lấy thuốc bên trong ra, lại đi rót thêm một ly nước ấm.

Hắn đi đến đầu giường, cúi người ở bên tai cô nói nhỏ: “Ôn Dao, uống thuốc nào, nếu không sẽ đau đầu.”

Giọng nói dỗ dành mềm mại, rót vào trong tai, Ôn Dao ra chiều hưởng thụ.

Cô nhắm mắt không muốn cử động, chỉ hơi hé miệng, giống em bé đang đòi bố mẹ đút ăn.

Ứng Chí nhẹ nhàng cười, đỡ đầu cô nằm trên khuỷu tay mình, sau đó mới đút thuốc giải rượu cho cô uống.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Ứng Chí giơ tay nhìn thời gian sắp đến, lát nữa hắn còn có một cuộc họp qua video.

Ứng Chí định đi tắm trước, lúc sau ra ngoài nhìn thấy Ôn Dao nằm ngoan ngoãn trong chăn ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn bị che khuất, chỉ có mái tóc rơi tán loạn ló ra ngoài.

Khoảng khắc ánh mặt trời ngả về tây, chiều tà ửng đỏ phủ sáng một bên giường, mọi thứ trông thật bình yên.

Có loại ảo giác như đây là giấc mộng không chân thực.

Đáy lòng chậm rãi căng đầy, đôi mắt Ứng Chí hơi nhíu lại, nhớ đến người bạn tốt lâu năm ở Anh đã nói với hắn.

Hôm ấy trùng hợp cũng là một buổi chiều như này, cậu ta và vợ cãi nhau, bị đuổi ra ngoài, vì thế nên tới tìm hắn uống rượu.

Ứng Chí bình thường ít khi uống rượu, ngược lại Hạ Châu thì thường xuyên hơn.

“Hai người các cậu hai ba ngày cãi nhau một lần, không thấy phiền à?”

Người thích yên tĩnh như Ứng Chí, rất khó tưởng tượng đến cảnh hai người đấu khấu với nhau thì hắn sẽ không kiên nhẫn đến mức nào.

Hạ Châu trừng mắt nhìn hắn, “Người độc thân như cậu làm sao hiểu được chuyện này.”

Ứng Chí không cho là đúng, từ trước tới nay công việc luôn là ưu tiên hàng đầu đối với hắn.

“Kiểu như lúc cậu đang độc thân thì gặp được một người, thời điểm ăn cơm thấy cô ấy, đi công tác về nhìn thấy cô ấy đầu tiên, thậm chí có một ngày cô ấy an an tĩnh tĩnh nằm trên giường cậu ngủ, cậu sẽ phát hiện cõi lòng từng chút từng chút một được lấp đầy.”

Trong mắt Hạ Châu tất cả đều là hạnh phúc ngọt ngào, có chút nào là đang để bụng chuyện mình bị vợ đuổi ra khỏi cửa đâu.

Ứng Chí không cần nghĩ cũng biết, mấy ngày nữa người này sẽ lại tung tăng lăn trở về.

Nhưng cho đến khi hắn nhìn Ôn Dao ngủ say, Ứng Chí mới hoàn toàn hiểu ra cảm giác trong lòng dần được lấp đầy là như thế nào, đây là một việc hết sức hạnh phúc.

-

Ôn Dao không biết bản thân đã ngủ bao lâu, trong lúc mơ màng tỉnh dậy, cô phát hiện bản thân mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Cô vội bật dậy, cúi đầu kiểm tra quần áo trên người, không bị người ta thay ra.

Lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Cô cố gắng nhớ lại những chuyện phát sinh sau khi mình uống say, nghĩ rồi lại nghĩ, như thế nào cũng không ra.

Trong phòng không có ai, cô đứng dậy bước xuống giường mở cửa, mắt nhìn quanh bốn phía, chả nghe thấy tiếng động nào.

Ôn Dao mờ mịt đi một vòng, đến trước cửa một căn phòng, có tiếng động nhỏ từ trong đây phát ra.

Âm thanh rất khẽ, cô gần như chẳng nghe thấy gì.

Ôn Dao rối rắm một hồi, mới quyết định gõ cửa. Đợi một lúc lâu vẫn không có ai trả lời.

Cô lại gõ một lần nữa, đứng đó kiên nhẫn chờ.

Một lát sau, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.

Đến khi nhìn thấy người phía sau cánh cửa, trong mắt Ôn Dao không giấu nổi tia kinh ngạc.

Sao có thể là hắn.

Hai bên tai Ứng Chí còn đang mang tai nghe bluetooth, ánh mắt nghiêm túc, thanh âm nhàn nhạt: “Cứ như vậy trước đi, tan họp.”

Hóa ra vừa rồi hắn đang họp.

Ôn Dao nhìn hắn gỡ tai nghe xuống, rồi tùy tiện bỏ vào trong túi.

“Tỉnh rượu?”

Giọng hắn trước sau như một thanh lãnh, nhưng không biết có phải ảo giác của cô hay không. Cô cảm thấy câu hỏi han này có phần quan tâm mình.

Ôn Dao hơi thất thần, đến khi Ứng Chí gọi cô một tiếng, cô mới lấy lại tinh thần.

“Tỉnh rồi!”

Cô mím môi, vẫn là muốn hỏi ra câu trong lòng.

“Ứng tiên sinh, là anh đưa tôi tới đây sao?”

Ứng Chí nhìn cô một cái, không trả lời ngay, chỉ xoay bước đi vào thư phòng. Ôn Dao tự động bước vào theo.

“Ôn tiểu thư, tôi không có tốt như vậy. Thay vì hỏi có phải tôi mang cô tới đây hay không, thì hãy tự hỏi xem có phải chính mình đưa tới cửa.”

Ôn Dao chớp mắt liền đỏ mặt, chẳng lẽ thật sự là cô tự mình đưa tới cửa?

Cô trộm quan sát biểu cảm trên mặt Ứng Chí, lắp bắp hỏi: “Tôi..có làm ra chuyện gì quá đáng hay không?”

Ứng Chí hôm nay mặc một bộ quần áo màu xám đơn giản ở nhà, cả người tản ra hơi thở nhàn nhã, không còn cảm giác thâm sâu khó lường thường ngày.

Hắn dường như đang suy xét lời nói của Ôn Dao, tiếp đó như nghĩ tới cái gì, hắn chậm rãi bước đến gần cô.

Ôn Dao ngẩn ra, hơi thở hắn ngày một tiến gần, cô càng thêm khẩn trương.

Hắn tiến một bước, cô lùi một bước, hắn cứ vậy tiến tới, cô cứ vậy mà lùi lại.

Mãi cho đến khi cô không còn đường lui nào nữa.

Lưng Ôn Dao dán chặt vào kệ sách, trên đỉnh đầu cô phủ xuống một cái bóng thật lớn.

Ứng Chí nghiêm trang vươn tay, tay chống kệ sách, Ôn Dao cứ vậy mà bị hắn bao vây trong l*иg ngực.

Hô hấp cô cứng lại, đầu óc trống rỗng, gần như không biết hắn muốn làm gì.

Ai ngờ Ứng Chí cúi đầu ghé sát vào tai cô, hỏi: “Làm như vậy với tôi, có tính là quá mức không?”

Hơi thở nóng rực phả ở bên tai, khiến cô có chút không kịp chống đỡ.

“A?” Ôn Dao khó mà tin nổi.

Nhưng giây tiếp theo, hắn liền kéo tay Ôn Dao, như muốn diễn lại hành động đó cho cô xem.

Ứng Chí đem tay cô đặt ở trên cổ mình, tiếp sau đó vòng tay qua eo Ôn Dao.

Như có như không gần gũi, vào giờ phút này hoàng hôn sớm đã ngả về tây, chỉ còn sót lại vài tàn dư bên trong căn phòng tối tăm, như góp phần cho một màn trình diễn ngập tràn ái muội này.

Tay và tay chạm nhau, làm mặt cô đỏ bừng như muốn nhỏ máu.

“Làm như vậy với tôi, có được xem như quá mức không?”

Ôn Dao nuốt nước bọt, cô đã khẩn trương đến mức cứng đờ, mặc cho Ứng Chí muốn làm gì thì làm.

Ứng Chí cúi đầu nhìn dáng vẻ lo lắng bất an của người phụ nữ trong lòng, đôi mắt cô lộ ra tia ngượng ngùng ảo não.

Không ngờ tới cô còn thật sự tin.

Khóe miệng Ứng Chí khẽ nhếch, kèm theo tia ý cười.

Hắn thả lỏng tay, lui về sau vài bước.

Cảm giác áp bức cũng dần tiêu tán.

Ôn Dao thở phào một hơi, bàn tay bị Ứng Chí nắm vẫn còn nóng đến dị thường.

“Tôi......Thực xin lỗi....” Ôn Dao không nghĩ tới bản thân uống rượu xong lại biến thành như vậy.

Ứng Chí gật đầu, “Vậy, xem ra Ôn tiểu thư cũng cảm thấy hành động của bản thân là quá mức.”

“.....”

“Tôi thật sự đã uống say, cũng quên mất hành động mình đã làm với Ứng tiên sinh.”

“Thành thật xin lỗi anh.” Ôn Dao áy náy trong lòng.

Ứng Chí nhìn cô mím môi, còn cúi đầu, dáng vẻ ra chiều nhận lỗi.

“Đi thôi, ăn cơm trước.” Hắn không chọc cô nữa.

Ôn Dao yên lặng gật đầu, hắn không đề cập tới chuyện đó, hẳn là xem như đã tha thứ cho hành động quá mức của cô.

Ứng Chí mang đồ ăn Đường Kỳ đưa đến hâm nóng lại một chút rồi đặt chúng lên bàn.

Gần chỗ bàn ăn có một cái cửa kính lớn, xuyên qua mặt kính, có thể quan sát hết thẩy cảnh vật ở bên ngoài.

Ánh đèn bên ngoài nhấp nháy, toàn bộ trang viên đều đèn đuốc sáng trưng.

Nhưng làm cho người ta phải kinh ngạc, là từng điểm từng điểm trắng lọt vào trong mắt Ôn Dao.

Trong lúc cô ngồi thành thật ăn cơm, ánh mắt vô tình liếc nhìn bên ngoài, hai mắt chợt phát sáng.

Ôn Dao buộc miệng thốt ra.

“Ứng tiên sinh, tuyết rơi rồi!” Tay cô chỉ ra bên ngoài, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Ứng Chí.