Ôn Dao vô thức muốn kéo tay Giang Tư Hoài, lại bị anh ta đẩy ra.
Cô ngơ ngác nhìn người mình yêu, còn anh ta lại chẳng thèm nhìn cô lấy một cái.
Giang Tư Hoài đi thẳng đến chỗ Tô Dao Duệ với ánh mắt tức giận.
“Đến kỳ sinh lý còn muốn nhảy, Tô Dao Duệ, em có quan tâm đến thân thể của mình không?”
Ôn Dao đứng cách đó không xa nghe thấy lời này, sắc mặt nhất thời trắng bệch, giờ phút này, cô thấy bản thân mình giống hệt trò hề.
Giang Tư Hoài tuy đang mắng Tô Dao Duệ, thế mà cô ta vẫn còn cười rất tươi.
“Người thua thì phải nhảy, đây là do em chọn.”
Dứt lời, Tô Dao Duệ chuẩn bị nhảy xuống. Kết quả Giang Tư Hoài giữ chặt tay cô ta không buông, dường như anh ta đang phải kiềm nén điều gì đó.
“Tôi thay em nhảy.”
Nói xong, liền dứt khoát nhảy xuống.
Mọi người có mặt ở đó đều không khỏi sửng sốt, Khương Khoát còn huýt sáo một cái rõ to.
“Giang ca, làm tốt lắm!”
Trương Đình nhíu mày, thấy vậy liền đá hắn ta một cái.
Khương Khoát bất mãn, trừng lại: “Cậu đá tôi làm gì!”
Trương Đình dùng ánh mắt ra hiệu, Khương Khoát cũng theo tầm mắt nhìn sang.
Vừa thấy Ôn Dao bên kia, ánh mắt hắn ta khẽ khựng lại.
Màu da Ôn Dao vốn đã trắng lắm rồi, nhưng lúc này đây, mặt cô càng tái xanh, môi không còn chút huyết sắc, như đã phải trải qua một cơn bạo bệnh.
Khương Khoát chợt thấy hối hận vì mình lỡ lời.
Giang Tư Hoài từ dưới hồ bơi đi lên, người phục vụ liền đưa khăn tới, anh ta tùy tiện lau qua loa mấy cái.
Xong rồi thì đi đến bên cạnh Ôn Dao, “Dao Dao, anh......”
Anh ta muốn nắm tay Ôn Dao, bị cô giẫy ra.
Ôn Dao trong mắt không có ánh sáng, cô gian nan kéo khóe miệng.
“Mọi người chơi tiếp đi.”
Ôn Dao không nhắc lại chuyện vừa rồi, Giang Tư Hoài tự nhiên cũng không khơi lại.
Trò chơi tiếp tục, Giang Tư Hoài vẫn giữ vững vị trí đầu.
Ai nấy đều lần lượt chịu phạt, Ôn Dao là người cuối cùng.
Lần này, rốt cuộc Ôn Dao xem như hiểu rõ.
Tô Dao Duệ là muốn nhắc nhở cô, dù cho cô ta làm cái gì, Giang Tư Hoài đều sẽ che chở, dung túng cho cô ta.
Sau khi muộn màng nhận ra mọi chuyện, Ôn Dao chua xót cười một tiếng, cố giữ bình tĩnh.
“Tôi thua rồi, chọn uống rượu đi!”
Cô nhận lấy ly rượu trên tay người phục vụ, cổ tay chợt bị Giang Tư Hoài nắm.
Xúc cảm lạnh băng khiến Ôn Dao thoáng rùng mình một cái.
“Em không uống được rượu, để anh thay.” Mái tóc của anh ta vẫn còn đang nhỏ nước, giọt nước lạnh lẽo rơi trên cánh tay cô, thế mà trong lòng Ôn Dao lại một mảng tê dại.
Ôn Dao vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi, cô tách ngón tay Giang Tư Hoài ra, trực tiếp ngửa đầu uống cạn.
Rõ ràng rượu không quá nồng, vậy mà Ôn Dao vẫn bị sặc một chút.
Cô nhìn Giang Tư Hoài, trong mắt không có ánh sáng.
“Cần gì chứ, uống rượu thôi mà, em thua nên phải chịu phạt.”
Bầu không khí im lặng đến quỷ dị, duy chỉ có mình Tô Dao Duệ kiêu ngạo đứng ở đó nhìn Ôn Dao cười.
“Yo, đừng im lặng vậy chứ, nào, chơi tiếp thôi!” Khương Khoát khó có được lúc thông minh thế này, hắn ta tươi cười giải hòa.
Một vòng ném phi tiêu mới lại bắt đầu, đến phiên Ôn Dao, vẫn thấp điểm như trước.
Giang Tư Hoài trầm mặc nhìn cô, chờ đến lượt anh ta, trong lòng đang loạn cào cào, tay ném đại một cái.
Toàn bộ đều là điểm thấp nhất.
Giang Tư Hoài đã đánh cuộc thì phải chịu thua, phạt uống rượu.
Tiếp tục ván mới, liên tiếp mấy lượt đều là Giang Tư Hoài xếp bét bảng.
Đến đây, người có ngốc cách mấy cũng nhìn ra được, là Giang Tư Hoài cố ý.
Nếu anh ta không làm vậy, người phải uống rượu chính là Ôn Dao.
Nãy giờ Ôn Dao vẫn luôn không nhìn anh ta, không biết có phải do rượu này có nồng độ cao hay không, đầu cô cứ xoay mòng mòng.
Chơi thêm chút nữa, cô chịu không nổi đành đứng dậy.
“Tôi đi toilet.”
Lời này là nói với mọi người, lúc nói chuyện giọng điệu cô vẫn bình tĩnh, người khác có nhìn cũng không ra cô đang say.
Nói xong cô cất bước thong thả rời đi, sau khi ra tới cửa, Ôn Dao mới ý thức được một vấn đề.
Nơi đây quá rộng lớn, mà cô thì lại không biết đường đi.
Ôn Dao lắc đầu, dựa vào chút thanh tỉnh còn sót lại, cô chậm rãi rẽ hướng đến một căn biệt thự khác.
Cô mơ mơ màng màng đi tới đó, tòa biệt thự này thật yên tĩnh, thậm chí yên tĩnh đến mức không nhìn thấy một bóng người.
Nơi đây như nằm tách biệt hoàn toàn so với trang viên ồn ào ngoài kia, trông rất vắng lặng.
Nhưng khi nhìn bức họa được treo trên tường có thể đoán, chủ nhân của căn biệt thự này tuyệt đối không tầm thường.
Ôn Dao uống say tự nhiên sẽ không chú ý tới điểm này.
Toàn bộ biệt thư, chỉ có tiếng bước chân một mình cô vang vọng.
Ôn Dao ngây thơ nhìn bốn phía xung quanh, bỗng nhiên cô nhìn thấy một cánh cửa.
Bước chân cô lảo đảo đi qua, tay ấn chốt cửa, cửa không mở ra.
Ôn Dao quýnh lên, tiếp tục ấn vài cái.
Tay nắm cửa được làm từ chất liệu gỗ cổ xưa, đột nhiên ‘rắc’ một tiếng.
Cánh cửa mở ra.
Cô cúi đầu, cứ thế bước chân đi vào, chợt trán ‘bộp’ một cái đυ.ng trúng thứ gì đó.
Ôn Dao nhíu mày, nhất quyết không tin, sau khi lùi lại vài bước lấy đà, cô tiếp tục tiến về trước.
Kết quả vẫn đυ.ng trúng lần nữa, WC này thật kỳ lạ nha, cửa mở rồi còn có thêm một bức tường nữa?
Bức tường cứng rắn đột nhiên truyền đến tiếng cười khẽ, thanh âm có hơi nhập nhèm như vừa mới tỉnh ngủ, kèm theo chút lười biếng.
“Muốn nhào vào trong lòng tôi đến vậy hửm?”
Hả? Bức tường còn biết phát ra âm thanh.
Ôn Dao mờ mịt ngẩng đầu, mới vừa ngẩng đầu lên liền va vào đôi mắt tràn ngập ý cười.
Lần này, không còn là mặt hồ tĩnh lặng, mà là ánh mắt trời xuyên qua cái lạnh ngày xuân.
Ôn Dao chớp mắt mấy cái, muốn làm mình tỉnh táo hơn.
Chỉ là nhìn gương mặt trước mắt này, cô bất giác cười ngu ngơ.
“Anh nhìn đẹp trai ghê!”
Những lúc cô cười rộ lên đôi mắt khẽ cong, như vầng trăng khuyết, một mình tỏa sáng trong đêm đen.
Ứng Chí ngửi thấy mùi rượu trên người cô, đoán là cô uống say.
Vốn dĩ bực bội vì bị người khác làm phiền giấc ngủ, nhưng ngay khi nhìn thấy cô, mọi thứ được thay thế bằng tràn ngập ý cười.
“Giang Tư Hoài đâu, sao không ở bên cạnh em?” Hắn dựa trước cửa, khoanh tay, hứng thú nhìn người đang trong cơn say kia.
Nhắc tới ‘Giang Tư Hoài’, Ôn Dao liền nhíu mày.
Không biết có phải bị cơn say kí©h thí©ɧ, mà cô thành thật trả lời: “ Tôi ghét anh ta!”
Ứng Chí nhìn cô thật sâu, lúc này đây, hắn mới để ý thấy hốc mắt cô còn đang ngậm nước.
“Bị người ta khi dễ?” Hắn vươn tay, dịu dàng thay cô lau đi nước mắt. Dường như với hắn mà nói, hành động này được xem như hết sức bình thường.
Ôn Dao ủy khuất gật đầu, người khi dễ cô còn là người cô yêu nhất.
Ứng Chí ý cười phai nhạt vài phần, “Là Giang Tư Hoài sao?”
Ôn Dao tiếp tục gật đầu.
“Xứng đáng.” Trong giọng nói còn ẩn ẩn chút đau lòng.
Ôn Dao không nói, cô đã quên mất bản thân tới đây để làm gì.
Ồ, cô là muốn đi WC.
“Tôi muốn đi nhà vệ sinh.” Ôn Dao đẩy Ứng Chí ra, loạng choạng đi vào trong.
Mắt thấy cô sắp đi đến phòng để quần áo, Ứng Chí vội giữ tay cô lại.
Hiếm khi hắn cảm thấy bất lực như lúc này: “Nhà vệ sinh ở bên này.”
Hắn nắm tay Ôn Dao đi đến nhà vệ sinh, đến nơi, còn thay cô khép cửa lại.
Căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, ý cười trong mắt Ứng Chí ngày càng sâu.
Căn biệt thự này là tài sản cá nhân của hắn, Ứng Chí bình thường không thích có người quấy rầy, cho nên nơi này gần như không có người nào lui đến.
Chỉ là, hắn không nghĩ tới Ôn Dao sẽ bất ngờ xuất hiện ở đây.
Còn uống say.
Ứng Chí lấy điện thoại gọi cho trợ lý Đường Kỳ: “Mang thuốc giải rượu qua đây.” Dừng một chút, nghĩ đến Ôn Dao hẳn là còn chưa ăn gì, lại bỏ thêm một câu: “Thêm vài món ăn nữa đi.”
Lúc Đường Kỳ nhận được cuộc gọi từ ông chủ, cũng sửng sốt không thôi.
Nhiều năm trôi qua, mấy cuộc gọi của Ứng Chí chủ yếu để hỏi về tình hình công tác hay xử lý công việc như thế nào.
Đây là lần đầu tiên, ông chủ để anh ta làm việc gì đó không liên quan đến công ty.
Thời điểm Ôn Dao đi ra, đầu óc vẫn còn choáng váng, men say dần ngắm, bây giờ cô chỉ muốn đi ngủ ngay.
Ôn Dao không thấy Ứng Chí đang đứng bên cạnh, lập tức bỏ qua hắn, đi thẳng tới giường lớn, sau đó nằm oạch một cái xuống giường, nhắm mắt liền ngủ.
Ứng Chí nhìn một loạt động tác không chút dư thừa của cô, lông mày không buồn nhếch.
Cô không sợ hắn sẽ làm gì mình sao.
Ứng Chí đi qua, ngồi xuống thay cô cởi giày, sửa lạ tư thế ngủ cho cô để cô không vì ngủ say mà khó thở, sau đó mới kéo chăn đắp lên người Ôn Dao.
Làm xong hết thảy, chuông cửa đúng lúc vang lên.