Ôn Dao không ngờ Ứng Chí sẽ để cô mời cơm ở một quán vỉa đường.
Đến lúc trên bàn bày một mâm tôm hùm đất kèm theo các loại thịt xiên nướng, thì cô mới dám tin, Ứng Chí thực sự muốn ăn mấy thứ này.
“Ứng tiên sinh thật là bình dị.” Sau một lúc lâu, cô mới nói ra lời này.
Ứng Chí mang bao tay dùng một lần, tự nhiên mà lột vỏ tôm.
Ngón tay hắn thon dài đẹp mắt, khớp xương rõ ràng, ngay cả lúc lột tôm hùm đất trông cũng thật nhã nhặn.
“Tôi còn tưởng Ôn tiểu thư đã sớm biết tôi là dạng người gì!”
Ôn Dao ngẩn ra, sau đó mới chợt nhớ lại lời Giang Tư Hoài từng nói Ứng Chí người này dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, vậy nên những món hắn ăn hằng ngày đều giản dị như thế.
Nhìn mấy xiên thịt nướng trước mắt, Ôn Dao âm thầm nuốt nước bọt.
Giang Tư Hoài không thích cô ăn mấy thứ này, cũng không thích mùi đồ nướng ám vào người.
Vậy nên kể từ khi hai người ở bên nhau, đã rất lâu rồi cô không còn được ăn mấy món này nữa.
Bây giờ thì, món ngon bày ra trước mắt, Ôn Dao không muốn tiếp tục nghĩ ngợi thêm nhiều.
Cô cầm xiên thịt bò lên bắt đầu ăn, vị cay bên trong xiên thịt lập tức xộc vào, trước mắt cô như đang bừng sáng.
Kiềm lòng không đặng lại lấy thêm một xiên thịt nữa, tuy rằng cay đến chảy đầy mồ hôi, nhưng so với cái lạnh bên ngoài, vô hình chung cả người như được sưởi ấm.
Ứng Chí ngồi ở bên cạnh lẳng lặng bóc vỏ tôm, ánh mắt hắn nhàn nhạt quan sát Ôn Dao.
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, so với ngôi sao trên bầu trời đêm nay còn muốn sáng hơn.
Thực khách đến ăn đồ nướng ngày càng đông, trong lúc đó có rất nhiều nữ sinh nhìn lén Ứng Chí, trong đám đông dáng vẻ của người này đặc biệt nổi bật, có người còn chủ động đi qua xin kết bạn Wechat.
Ôn Dao thấy vậy cũng ngừng động tác trên tác, tò mò chuyển mắt nhìn hắn.
Ứng Chí ánh mắt nặng nề, nhìn không ra bất kì cảm xúc gì, hắn chậm rãi gỡ bao tay xuống, đem đĩa tôm đã được bóc vỏ sạch sẽ đẩy đến trước mặt Ôn Dao.
“Lột rồi đấy, cô ăn đi!”
Tiếp sau đó, hắn mới quay đầu nói với mấy cô gái kia: “Ngại quá, tôi không dùng Wechat.”
Lễ phép lại không kém phần phong độ, khiến cho mấy cô gái không giấu nổi ánh mắt hâm mộ nhìn Ôn Dao, cuối cùng đành phải lưu luyến rời đi.
Lột tôm là chuyện phiền phức cỡ nào mà hắn có thể làm vừa kiên nhẫn vừa cẩn thận như vậy, còn nhường cho Ôn Dao ăn trước, người này thực sự hoàn mỹ không có chỗ nào để chê.
Ôn Dao ngơ ngác nhìn đĩa tôm đặt trước mặt, trong khoảng thời gian ngắn, lòng cô thực loạn không rõ tư vị gì.
Tới giờ phút này cô không thể không hoài nghi, Ứng Chí tiếp cận mình là có mục đích khác.
Lại nghĩ trên người cô không có thứ gì đáng giá để hắn phải bỏ công bỏ sức tiếp như vậy.
“Tôi no rồi!” Lời này xem như ngầm cự tuyệt.
Hắn dùng ánh mắt chân thành nhìn chăm chú đối phương, tròng mắt tối tăm, bỗng nhiên, khóe miệng khẽ cong, như hiểu ra điều gì đó.
“Dạ dày tôi vốn không tốt, không ăn hết nổi bao nhiêu đây.”
Ôn Dao hơi hé miệng, không biết lời hắn nói là thật hay không. Cô nghĩ, dù sao ăn xong bữa cơm này thì bọn họ cũng sẽ không còn dính líu gì tới nhau nữa.
Nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Cô nhận lấy đĩa tôm, không tiếp tục từ chối, bắt đầu ăn.
Ban đêm nhiều gió, lúc này gió lạnh đột nhiên quét qua, tức thì làm rối tung mái tóc Ôn Dao.
Dưới ánh đèn huỳnh quang, chung quanh là tiếng trò chuyện rơm rả của các thực khách.
Ứng Chí vô thức vươn tay muốn thay cô vén tóc mái ra sau tai, khi gần chạm đến rồi, hắn lại bất ngờ rút tay về.
Xem như chưa có chuyện gì xảy ra, Ứng Chí cầm ly nước lên uống một ngụm, thấp giọng nhắc nhở Ôn Dao: “Tóc cô bị rối rồi!”
Giọng nói như đang cố kiềm nén.
“Ừm ừm.” Ôn Dao tùy tiện vuốt tóc mấy cái ra sau, hai mắt không rời đĩa tôm hùm đất lấy một giây.
Chờ đến lúc kết thúc bữa ăn, Ứng Chí sớm đã thanh toán xong.
Ôn Dao cảm thấy ngượng ngùng không thôi: “Không phải nói tôi mới là người mời khách sao?”
Ứng Chí nhìn dáng vẻ luống cuống của cô, đôi mắt vốn bình tĩnh nhiễm một chút ý cười nhàn nhạt.
“Cô mời khách, tôi trả tiền. Có vấn đề gì sao?”
Ôn Dao nghẹn lời, không còn lời gì để nói.
“Vậy, được rồi.”
Cô và Ứng Chí cơm nước xong, hắn nhận được một cuộc gọi, dường như có chuyện gì đó rất quan trọng.
“Không sao đâu, tôi tự bắt xe về được.”
Ứng Chí không chút do dự, nói: “Tôi đưa cô về trước.”
Nghe ra giọng điệu không cho phép người ta từ chối, nên Ôn Dao cũng không tiếp tục kỳ kèo nữa.
Ứng Chí sau khi đưa cô đến nhà liền quay đầu rời đi, người như hắn, tùy thời đều có thể quyết tuyệt rời đi, không để lại chút dấu vết nào.
Sau khi vào nhà, Ôn Dao nhìn lời mời kết bạn trên điện thoại, do dự hồi lâu, vẫn nhấn đồng ý.
Dù sao tương lai cũng sẽ không còn cơ hội liên lạc.
-
Liên tiếp mấy ngày gần đây nhiệt độ ngoài trời cứ tiếp tục hạ, Ôn Dao nhất thời không chú ý liền bị cảm lạnh.
Mỗi năm đến thời điểm giao mùa hay trời lạnh hơn chút, cô rất dễ bị cảm mạo.
Cô cứ nghĩ chỉ cần uống nhiều nước ấm rồi sẽ tốt hơn.
Nhưng mấy ngày kế tiếp, giọng mũi của cô ngày càng nặng, thậm chí đầu óc cũng bắt đầu mơ hồ.
Kết thúc giờ lên lớp, Ôn Dao đi đến tiệm thuốc mua một bọc thuốc cảm.
Mãi cho đến tận buổi tối, cô mới thật sự không chịu đựng nổi nữa, nằm bẹp ở trên giường, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô như cảm nhận được có bàn tay ai đó đặt lên trán mình, lạnh giọng nói một câu: “Sau mãi vẫn chưa hạ sốt?”
Ôn Dao tưởng bản thân đang nằm mơ, trong mơ cô cảm thấy cổ họng khô nóng, nhịn không được khẽ lẩm bẩm: “Nước, nước.......”
Giang Tư Hoài lạnh mặt, nhìn Ôn Dao suy yếu nằm trên giường. Cô thực sự không để người khác bớt lo chút nào.
Anh ta vốn dĩ định làm lơ luôn, mặc kệ cô.
Vậy mà khi nhìn thấy cô khó chịu đến cau mày, môi còn khô nức như vậy.
Giang Tư Hoài chung quy vẫn mềm lòng, anh ta đỡ Ôn Dao tựa vào ngực mình, đem nước đút tới bên miệng cô: “Há miệng.”
Ôn Dao thuận theo hé môi, ngoan ngoãn nuốt nước xuống.
Nhìn bộ dáng dịu ngoan của cô, Giang Tư Hoài vừa tức vừa buồn cười.
Sớm nghe lời như vậy không phải là tốt rồi sao?
Một đêm này, anh ta đều trông chừng ở bên cạnh Ôn Dao.
Hôm sau, thời điểm Ôn Dao tỉnh lại, nhìn thấy Giang Tư Hoài đang ghé vào bên mép giường, ngủ say.
Trong đầu cô trống rỗng, nhìn hoàn cảnh xung quanh một cái, còn có dây truyền nước trên tay.
Cô lúc này mới biết hóa ra bản thân đang ở bệnh viện.
Ôn Dao thử cử động, Giang Tư Hoài liền tỉnh.
Anh ta ánh mắt mê mang, thực tự nhiên mà đem tay đặt lên trán Ôn Dao, sau khi cảm thấy không còn nóng như tối qua nữa, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nghĩ đến chuyện nếu tối hôm qua mình không trở về, có phải cô sẽ bị nóng chết ở chung cư rồi không.
“Ôn Dao, em không thể để anh yên tâm một chút được sao?”
Ôn Dao cả người không còn sức lực, cô nhắm hai mắt nằm ở trên giường bệnh, đưa lưng về phía anh ta, đây rõ ràng là không muốn cùng anh ta nói chuyện.
Giang Tư Hoái nhíu chặt mày nghĩ, anh ta còn chưa có tìm cô tính sổ, vậy mà cô còn dám tỏ thái độ trước.
“Ôn Dao, nói chuyện.”
Ôn Dao không thèm để ý anh ta.
“Ôn Dao, sức chịu đựng của anh có giới hạn.”
Vẫn tiếp tục không để ý tới.
“Ôn Dao!”
Giọng anh ta đột nhiên cất cao, Ôn Dao sợ tới mức trong lòng run lên bình bịch.
Lần này, cô rốt cuộc ngồi dậy, bình tĩnh nhìn anh ta.
“Nếu anh cảm thấy em quá phiền phức, vậy thì chia tay đi, chúng ta hảo tụ hảo tán.”
Giang Tư Hoài thực sự bị cô chọc tức, ngay cả đôi mắt hoa đào kia cũng nhuốm màu giận dữ.
“Anh khi nào muốn nói chia tay em?”
“Vậy tại sao mấy ngày nay anh không về nhà?”
Giang Tư Hoài như mắc nghẹn ở cổ họng, chẳng qua anh ta muốn cho cô nhận chút giáo huấn.
Anh ta không khỏi day day trán, bây giờ cả hai đều đang lúc nóng giận, khẳng định không có biện pháp nào hòa hoãn tốt.
“Anh đi mua bữa sáng cho em.”
Giang Tư Hoài bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, Ôn Dao không thèm liếc nhìn lấy một cái, cô vùi đầu vào giữa gối, một giọt nước nước mắt chảy xuống, dính ướt gối đầu.
Một tiếng sau, Giang Tư Hoài mang theo bữa sáng trở về.
“Ôn Dao, ăn cháo thôi!”
Ôn Dao rầu rĩ mà ngồi dậy, cô giơ tay lên định lấy đồ ăn, bất quá cánh tay còn đang truyền dịch, cử động không tiện lắm.
Giang Tư Hoài thấy vậy, anh ta trực tiếp bưng hộp cháo lên đút cho cô, Ôn Dao mím môi, tùy ý để anh ta đút.
Giang Tư Hoài nhìn dáng vẻ quật cường không chịu ngẩng đầu lên nhìn mình của cô.
Bất đắc dĩ đành chịu thua: “Anh không nghĩ sẽ chia tay em.”
Ôn Dao cúi đầu ăn cháo, nghe được lời này, lông mi khẽ run, cô không có lên tiếng.
Giang Tư Hoài tiếp tục nói: “Dao Dao, anh biết em để ý đến chuyện Tô Dao Duệ, em cho anh chút thời gian được không?”
“Anh chỉ muốn ở cùng một chỗ với em thôi!” Giang Tư Hoài trước giờ nói chuyện vẫn luôn thật thật giả giả, khó phân biệt nổi.
Thế nhưng những lời này, Ôn Dao nghe ra được là anh ta đang nghiêm túc.
“Thật sao?” Cô hỏi.
Ôn Dao chính là dễ dỗ dành như vậy.
Giang Tư Hoài cười: “Lừa em làm gì.”
Mây đen trong lòng lập tức tiêu tán, Ôn Dao khóe mắt hơi cong. Cô như chợt nghĩ đến cái gì đó, lại nói: “Mẹ em muốn em mang anh về nhà ăn bữa cơm.”
Giang Tư Hoài ý cười bỗng nhạt dần, Ôn Dao không có phát hiện ra.
Hắn cười cười không rõ trả lời: “Được, cũng đến lúc anh nên đi ra mắt ba mẹ vợ rồi!”
Mặt Ôn Dao tức thì đỏ lên, cô có hơi thẹn thùng, không nói gì.