Chương 3: Không nghĩ đến chuyện sẽ cưới cô



Đêm hôm ấy, Giang Tư Hoài không về nhà.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người chính thức dọn về sống chung mà Giang Tư Hoài không về.

Lúc trước, người đề nghị sống chung là anh ta, vì để cô không suy nghĩ nhiều, anh ta nói: “Anh không bắt buộc em phải ngủ chung phòng với anh, chẳng qua trường học cách xa nơi em ở như vậy, nếu em ở đây sẽ tiện hơn.”

Giang Tư Hoài nói ra nỗi lo lắng trong lòng cô, nên cô cũng không còn lý do nào để từ chối.

Ôn Dao mệt mỏi ngã lưng trên sô pha, xung quanh vắng vẻ, căn phòng to như thế này lại chỉ có một mình cô.

Bất chợt tiếng chuông điện thoại vang lên.

Ôn Dao nhận điện thoại, là mẹ cô gọi đến.

“Dao Dao, khi nào con trở về?”

Giọng nói của mẹ khe khẽ ở bên tai, bất giác khiến Ôn Dao nhớ đến sự việc phát sinh trong bữa tiệc tối nay, trong lòng cô không khỏi cảm thấy chua xót.

Để mẹ không phải lo lắng, cô nuốt khan một tiếng, cố làm cho giọng mình bình thường nhất có thể, rồi mới đáp khẽ.

“Qua mấy ngày nữa con sẽ về.”

“Được.” Dương Nguyệt Cầm liền vui vẻ, như nghĩ tới cái gì đó, bà lại hỏi: “Con yêu đương cũng được ba năm rồi nhỉ, cũng lớn lắm rồi, khi nào mới mang bạn trai về nhà cho mẹ gặp mặt đây?”

Nhắc tới đề tài này, Ôn Dao liền bắt đầu trầm mặc.

Quá khứ, cô im lặng là bởi vì tình cảm với Giang Tư Hoài chưa được ổn định.

Mà đến hiện tại, lần nữa im lặng là bởi vì sự xuất hiện của Tô Dao Duệ.

Dương Nguyệt Cầm thấy cô không nói năng gì, liền nhịn không được thở dài.

“Nếu không được thì thôi, con vui vẻ là tốt rồi!”

Ôn Dao nhận ra giọng nói mất mát của mẹ, cô vội giải thích: “Không phải, mấy ngày nay anh ấy có hơi bận rộn, qua đoạn thời gian này con liền dẫn anh ấy về.”

“Được, đến lúc đó mẹ làm mấy món ngon cho hai đứa.”

Ôn Dao nhàn nhạt cười: “Vâng.”

Sau khi cúp máy, Ôn Dao đứng dậy định trở về phòng, lúc đi ngang qua ban công chú ý tới mấy chậu cỏ bốn lá.

Nhớ ra còn chưa tưới nước cho chúng, Ôn Dao lê cơ thể đầy mệt mỏi đi qua.

Nhìn mấy cây cỏ bốn lá dạt dào sinh khí trong chiếc chậu nhỏ, Ôn Dao không nhịn được cười một tiếng.

Nhớ lại lần đó, cô lôi kéo Giang Tư Hoài đi dạo mấy con phố cũ mua mấy thứ đồ linh tinh, liếc mắt một cái đã nhìn trúng mấy chậu cỏ bốn lá này.

Giang Tư Hoài còn cười nhạo cô thích mấy thứ đồ vặt vãnh hệt như con nít.

Ôn Dao không tỏ ý kiến.

Ông lão bán hoa còn nói cho cô biết đây là cỏ may mắn, đem hạt giống chôn xuống dưới đất, mỗi ngày đều đặn tưới nước cho chúng thì chúng sẽ mọc lên mấy cây cỏ may mắn.

Ôn Dao không hề nghĩ ngợi liền quyết định mua.

Bởi vì trùng hợp là khi gặp Giang Tư Hoài cũng là lúc may mắn của cô bắt đầu.

Còn bây giờ thì sao? Ôn Dao không khỏi cười tự giễu, tưới nước xong, cô liền trở về phòng.

-

Giang Tư Hoài lúc này đang buồn bực ngồi uống rượu trong quán bar, chỉ bởi vì sự việc phát sinh trong bữa tiệc ngày hôm nay.

Sau đó anh ta còn bị ba mình trách móc một trận.

“Mày nhìn xem mày kết giao bạn gái kiểu gì, còn làm cho tao bẻ mặt trước mặt mọi người, thật là không bao giờ khiến người khác bớt lo được mà!”

Anh ta trầm mặt không nói.

“Tao nói cho mày biết, tương lai mày mà muốn kết hôn với cô ta, tao là người đầu tiên không đồng ý!”

Giang Tư Hoài dù sao tuổi trẻ khí thịnh, anh ta cười lạnh một tiếng: “Yên tâm, con cũng không có ý định cưới cô ấy.”

Khương Khoát cùng mĩ nhân tán tỉnh một hồi, lúc nhìn qua Giang Tư Hoài một mình uống rượu giải sầu, vô tâm vô phế mà cười haha.

“Sao đấy? Tô Dao Duệ về rồi, tâm trí của cậu liền bay đi mất à?”

Giang Tư Hoài ánh mắt nặng nề, anh ta lại uống một ngụm rượu.

“Cậu nói xem có phải tôi đã quá nuông chiều cô ấy rồi không, thế nhưng còn dám tỏ sắc mặt với tôi?”

Khương Khoát nhún nhún vai, nói: “Ôn Dao đã biết mối quan hệ của cậu và Tô Dao Duệ.”

Tay cầm ly rượu của Giang Tư Hoài khựng lại, anh ta lạnh lùng liếc Khương Khoát một cái.

Khương Khoát vội rụt cổ, lập tức giải thích: “Là cô ấy hỏi tôi trước.”

Giang Tư Hoài chỉ cảm thấy huyệt thái dương nhói đau, Khương Khoát thật đúng là đồng đội heo.

“Cậu hiện tại có tính toán gì không? Lúc trước cậu theo đuổi Ôn Dao không phải cũng bởi vì người ta có vài phần giống Tô Dao Duệ sao? Hiện tại người cũng đã trở về, cậu chuẩn bị làm như thế nào đây?”

Nhớ tới chuyện anh ta theo đuổi Ôn Dao lúc trước, Giang Tư Hoài chỉ cảm thấy ngực đau buốt, không khỏi buồn bực.

-

Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Ôn Dao, là lúc cô đang làm nhân viên phục vụ.

Giang Tư Hoài còn nhớ rõ lần ấy, cô bởi vì khẩn trương mà không cẩn thận làm đổ ly rượu của anh ta.

Lúc đó cô hoảng sợ vội ngẩng đầu, nhưng trên mặt vẫn cố giữ nét bình tĩnh.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Ôn Dao không ngừng xin lỗi.

Bản thân Giang Tư Hoài cũng không phải là người thích làm khó dễ người khác, huống chi cũng chỉ là một ly rượu.

Anh ta chỉ nói một câu không có việc gì.

Vậy mà lại khiến cô vui vẻ cười rộ lên, nụ cười ấy như cơn gió ấm thổi qua, mang theo nhiệt độ sưởi ấm một góc nào đó trong lòng anh ta.

Giang Tư Hoài không thể không thừa nhận, nụ cười của cô rất đẹp.

Hai mắt cười cong cong, ngây ngô lại không kém phần đáng yêu, thậm chí có chút giống khi Tô Dao Duệ cười.

“Không biết nữa.” Anh ta buồn bực uống rượu.

Lần này, anh ta là thật không biết làm sao.

-

Giang Tư Hoài cùng Ôn Dao chiến tranh lạnh một tuần.

Trong lúc đó, cả hai đều không nói chuyện với đối phương.

Ôn Dao mới vừa tan tiết.

Thời điểm này đã gần cuối thu, lá vàng rơi khắp sân trường, từng cơn gió lạnh thổi đến, làm cho Ôn Dao bất giác rùng mình một cái.

Hôm nay, cô mặc một cái áo khoác trắng thật dày, thế mà vẫn không ngăn được cái lạnh cuối thu.

Cô mới vừa ra khỏi cổng trường, ngay lập tức nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở nơi đó, dường như đang đợi người.

Nhìn vóc dáng kia, Ôn Dao liền biết ngay người đàn ông này nhất định rất đẹp trai.

Cô không nghĩ nhiều, cứ thế đi về phía trước, lúc đi ngang qua người hắn, cô nghe thấy ai đó gọi tên mình.

“Ôn tiểu thư.”

Ôn Dao tò mò quay đầu lại, liền nhìn thấy người mà mình đã gặp trước đó không lâu.

Ứng Chí nhìn ra tia ngạc nhiên trong mắt cô, không khỏi nhướng mày.

“Ứng tiên sinh, sao anh lại ở chỗ này?” Ôn Dao đúng thật là bị làm cho giật mình.

Cô không nghĩ là mình có thể ngẫu nhiên gặp được hắn ở đây.

Hắn hôm nay mặc một cái áo gió màu đen, bên trong là áo len màu xám nhạt, dù chỉ ăn mặc đơn giản nhưng vẫn không giấu được diện mạo anh tuấn.

Ứng Chí tiến một bước về phía trước, Ôn Dao theo bản năng lùi về phía sau một bước.

“Tôi có gọi điện cho Ôn tiểu thư, nhưng Ôn tiểu thư không nghe máy. Tôi gửi yêu cầu kết bạn, cô cũng không đồng ý, cho nên tôi chỉ còn cách đến đây tìm người.”

Trên mặt Ôn Dao thoáng cái đỏ ao, là cô cố ý không nhận điện thoại của Ứng Chí, cũng cố ý coi như không thấy lời mời kết bạn của hắn.

Bởi vì cô biết Ứng Chí là người không thể trêu vào.

Bất quá cô cũng tò mò, hắn làm cách nào mà biết được số điện thoại của cô.

Ôn Dao ngượng ngùng cười, có chút chột dạ.

“Phải không? Tôi còn tưởng là người lạ gọi nên mới không nhận, bình thường tôi cũng không hay xem điện thoại, nên mới không biết Ứng tiên sinh đã gửi yêu cầu kết bạn.”

Ứng Chí lẳng lặng mà nghe cô vì chính mình lấy cớ.

Cuối cùng, Ôn Dao nói: “Loại chuyện này rất nhiều người đều dễ quên.”

Ứng Chí lười nhác gật đầu, tỏ vẻ tán thành.

“Ôn tiểu thư nói rất đúng.”

“Chẳng qua trước giờ chưa có ai xem nhẹ lời mời kết bạn của tôi, Ôn tiểu thư đây hẳn là người đầu tiên.”

“.....”

Ôn Dao bị nói cho á khẩu, nếu không còn lời nào để nói, không bằng trực tiếp đi vào trọng tâm.

“Ứng tiên sinh tìm tôi có việc sao?”

Cô ngẩng đầu nhìn Ứng Chí, người đàn ông này so với cô cao hơn rất nhiều, chính vì thế cô không thể không ngửa đầu nhìn hắn.

Ứng Chí nhận thức được chiều cao hai người khác biệt, hắn hơi cúi người, làm cho khoảng cách cả hai bỗng nhiêu kéo gần lại.

Ôn Dao cả kinh, theo bản năng lùi về sau, lại bị cánh tay Ứng Chí kéo lại.

“Tôi còn nhớ Ôn tiểu thư từng nói muốn mời tôi một bữa cơm.”

Ôn Dao có chút nghẹn lời.

Hắn còn thiếu một bữa cơm này sao?

Nhưng cô vẫn theo lời Ứng Chí hỏi: “Vậy bây giờ mình đi luôn nhé?”

Ứng Chí thả tay cô ra, khôi phục lại sự lãnh đạm ngày thường.

“Được.”