Trời tối, bóng đêm hết ẩn rồi lại hiện, âm thanh những bông tuyết rơi xào xạt kết hợp cùng tiếng nhạc du dương bên trong căn phòng vô hình chung tạo nên bản âm hưởng lãng mạn.
Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, có mấy bông tuyết đọng lại trên cửa sổ, thắp sáng một mảng tối trong căn phòng.
Những ngón tay thon dài như ngọn lửa, thiêu đốt mùa đông năm nay.
Bỗng nhiên, người đàn ông khẽ thì thầm vào tai người phụ nữ bên cạnh.
Người phụ nữ nghe xong, sắc mặt dần ửng hồng.
Chợt, một tia sáng hấp dẫn ánh mắt người phụ nữ, cô đảo mắt nhìn, khóe môi hơi cong.
Năm ấy, cô và anh ở bên nhau, cũng là một mùa đông như vậy.
-
Trung Thành bốn mùa rõ ràng, trời vừa vào thu thời tiết đã bắt đầu se lạnh.
Ôn Dao mặc một chiếc áo len màu xanh hơi dài, tóc búi gọn, có vài sợi tóc mái rời rạc phất phơ trong gió.
Gió lạnh thổi đến cả mặt cô đỏ bừng, Ôn Dao nhịn không được rúc vào trong chiếc khăn quàng cổ màu trắng của mình.
Cô mới vừa kết thúc giờ lên lớp, đang đi bộ bên trong khuôn viên trường, chuẩn bị về nhà.
Một hồi tiếng chuông điện thoại chợt vang, lúc nhìn đến tên người gọi, khóe miệng Ôn Dao không tự giác mỉm cười.
“Em đang trên đường về nhà.” Thanh âm cô không giấu nổi vui sướиɠ.
“Anh đang đứng trước cổng trường chờ em, lát nữa cùng anh tham gia một bữa tiệc.”
Ý cười trên mặt Ôn Dao thoáng chốc cứng đờ, không đợi cô đáp lại, Giang Tư Hoài đã cúp máy.
Cô không thích mấy bữa tiệc mà Giang Tư Hoài đưa mình đi.
Lúc mới bắt đầu yêu đương với Giang Tư Hoài, anh ta hay dẫn cô đến mấy bữa tiệc do bạn bè tổ chức.
Mấy người đấy đều dùng loại ánh mắt khác thường đánh giá cô, dù cho bọn họ cái gì cũng chưa nói.
Nhưng cô biết trong ánh mắt đó luôn tràn ngập ý tứ xem thường.
Cô chán ghét loại ánh mắt ấy.
Trước đó cô cũng từng nghĩ nếu không thể hòa nhập vào trong vòng tròn của bọn họ, vậy thì cô đi tâm sự với bạn gái bọn họ cũng được.
Nhưng mà mấy người đó cứ cách vài ba hôm lại đổi bạn gái một lần.
Khiến cho cô còn chưa kịp kết bạn làm quen, thì đã đổi thành một người khác rồi.
Sau ngày hôm đó, những lúc Giang Tư Hoài lại muốn dẫn cô tham gia mấy bữa tiệc như thế, cô đều kiếm cớ từ chối.
Giang Tư Hoài biết cô không muốn, nên cũng không tiếp tục nhắc tới nữa.
Anh ta theo thói quen vuốt tóc cô, khóe mắt khẽ cong, giọng điệu dỗ dành nói: “Nếu em không thích, vậy thì không tham gia nữa.”
Thế nhưng lần này, giọng điệu không cho phép từ chối của anh ta khiến Ôn Dao có chút không biết phải làm sao.
Ôn Dao bước nhanh ra khỏi trường, vừa đến cổng liền nhìn thấy Giang Tư Hoài cùng chiếc xe thể thao hết sức nổi bật đậu ngay gần đó.
Giang Tư Hoài tựa vào cửa xe, hôm nay anh ta mặc nguyên bộ tây trang màu trắng, vẻ ngang ngược thường ngày có phần dịu đi không ít.
“Giang Tư Hoài.” Cô gọi to.
Giang Tư Hoài ngẩng đầu, đôi mắt hoa đào hơi nhếch mang theo vài phần yêu nghiệt.
Nữ sinh đi ngang qua lén lút ngắm nhìn anh ta, thậm chí có vài người còn giơ điện thoại lên chụp lén.
Cũng phải thôi, trước giờ anh ta vẫn luôn thu hút người khác như vậy mà.
Giang Tư Hoài đi tới, hết sức tự nhiên nắm lấy tay cô, cảm nhận được lòng bàn tay cô lạnh ngắt, anh ta nhíu mày, bàn tay siết chặt hơn.
“Lần sau phải mặc dày hơn một chút.”
Ôn Dao ngượng ngùng cười, cô từ nhỏ đã thể hàn, dù cho có mặc nhiều quần áo đến mấy, tay chân vẫn sẽ luôn lạnh lẽo.
“Vâng.”
Giang Tư Hoài mở cửa xe cho cô, Ôn Dao ngoan ngoãn ngồi vào, thắt chặt dây an toàn.
Dọc đường đi cô đều không nói chuyện, dường như chả có tâm trạng mấy.
Giang Tư Hoài nhìn cô một cái, liền biết cô vì cái gì mà không vui, khóe miệng anh ta giương lên, cười nói: “Lại không vui à?”
Ôn Dao vốn muốn lắc đầu, lại không muốn để đối phương cảm thấy chính mình làm ra vẻ, nên thành thật gật đầu.
“Yên tâm, bữa tiệc lần này không phải cùng với đám bạn của anh. Hiện tại, anh mới vừa vào công ty, ba muốn giúp anh lôi kéo chút quan hệ, nên bắt buộc phải tham gia mấy bữa tiệc xã giao như thế này.”
Ôn Dao vẫn không lên tiếng.
“Dao Dao, bọn họ đều mang theo bạn gái, anh cũng chỉ muốn mang theo bạn gái của mình. Đừng tức giận, được không?”
Giang Tư Hoài biết Ôn Dao dễ dỗ, chỉ cần thái độ anh ta mềm mỏng một chút, cho dù là làm gì đi nữa, thì cô cũng sẽ tha thứ.
Ôn Dao không chịu được anh ta nói lời ngon ngọt, cô không khỏi bật cười, miễn cưỡng đồng ý.
“Được rồi, anh chuyên tâm lái xe đi.”
Giang Tư Hoài biết cô không còn giận nữa, ý cười nơi khóe miệng cũng chậm rãi nhạt dần.
Anh ta lái xe đưa cô đến một cửa hàng cao cấp, Ôn Dao thường ngày không hay trang điểm. Vậy nên anh ta giao chuyện này cho chuyên viên phụ trách làm đẹp cho cô.
Ôn Dao bị một đám người trong phòng vây quanh, Giang Tư Hoài thì ngồi chờ ở bên ngoài.
Cô lúc này trông giống như con rối mặc người ta tô vẽ.
Một giờ sau, cửa phòng mở ra.
Giang Tư Hoài đang cúi đầu xem tạp chí, nghe tiếng, anh ta ngước mắt lên nhìn về phía Ôn Dao.
Vốn dĩ anh ta chỉ muốn nhìn một chút xem tạo hình của cô có ổn không, không nghĩ tới lại bị người trước mắt làm cho kinh diễm một phen.
Trong mắt Giang Tư Hoài hiện lên một tia bối rối.
Anh ta vẫn luôn biết diện mạo Ôn Dao không có tính công kích mấy
Hàng mày cô trông tựa núi xa, ở giữa là sương mù mênh mông, đôi mắt tựa như ánh trắng rằm, những khi cười rộ lên lại cong cong như ánh trăng khuyết.
Là sự hòa trộn giữa sinh động và an tĩnh.
Phấn mắt màu xanh nhạt viền quanh đôi mắt khiến chúng trở nên càng thêm lung linh, bừng sáng như những vì sao trên bầu trời.
Chiếc váy cúp ngực màu lam với thiết kế phần đuôi váy dài chấm đất, phác họa lên đường cong hoàn mỹ.
Ôn Dao khẩn trương túm váy áo “Trông không đẹp hở anh?”
Giang Tư Hoài lúc này mới lấy lại tinh thần, anh ta cười nhẹ một tiếng.
“Không phải, đẹp lắm!” Dừng một chút, anh ta nhìn vào mắt Ôn Dao, nói: “Chỉ là không nghĩ tới sẽ kinh diễm thế này.”
Ôn Dao cúi đầu cười, cô đi tới, bởi vì bình thường không hay mang giày cao gót nên bước đi có chút khó khăn.
Giang Tư Hoài tri kỷ mà đi qua đỡ cô, “Đi thôi.”
-
Tới nơi, Giang Tư Hoài xuống xe trước, rồi mới dắt tay Ôn Dao đi vào khách sạn.
Khương Khoát đứng ở cửa cách đó không xa, hắn ta nhìn đông nhìn tây, vừa vặn nhìn thấy Giang Tư Hoài, há miệng liền kêu: “Giang....”
Đến khi nhìn thấy Ôn Dao đứng bên cạnh, lời vừa định thốt ra khỏi miệng liền nuốt trở về.
Giang Tư Hoài nghe được hắn ta gọi mình, mới chậm rãi đi qua, hỏi: “Làm sao vậy?”
Ôn Dao không thích Khương Khoát lắm, những lúc Giang Tư Hoài không có ở đây, hắn ta liền mở miệng chế giễu cô.
“Yên tâm đi, rồi ngày nào đó cậu ta sẽ chia tay cô thôi!”
Khương Khoát mím môi, hắn ta vừa định nói Tô Dao Duệ đã trở về, kết quả còn chưa nói ra khỏi miệng.
Liền nghe thấy tiếng Tô Dao Duệ gọi Giang Tư Hoài.
“Tư Hoài.” Tiếng gọi dịu dàng tràn đầy thân mật bất giác làm Giang Tư Hoài giật mình.
Ôn Dao có thể cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy cô của Giang Tư Hoài bỗng nhiên siết chặt, làm cô đau đến hít hà một hơi.
Giang Tư Hoài chậm chạp không lên tiếng, Tô Dao Duệ dáng vẻ tự tin đi đến trước mặt bọn họ.
Ánh mắt cô ta lướt nhanh đánh giá Ôn Dao một phen, thế mà không nghĩ tới cô ta và mình lại mặc một bộ lễ phục có cùng kiểu dáng.
“Đã lâu không gặp!” Cô ta nói.
Giang Tư Hoài thu lại biểu cảm nhìn về phía cô ta “Đã lâu không gặp!”
Hai người không nói lời nào, chỉ trầm mặc mà nhìn đối phương.
Ôn Dao xấu hổ đứng ở nơi đó, cô đột nhiên cảm thấy bản thân như người dư thừa.
“Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy thì tôi xin phép đưa bạn gái mình đi trước.”
Giang Tư Hoài bình tĩnh mở miệng, nhưng bàn tay lại siết lấy Ôn Dao.
“Được, dù sao sau này chúng ta còn có rất nhiều thời gian để gặp mặt.”
Dáng vẻ tươi cười của cô ta tràn đầy tự tin, Giang Tư Hoài thế mà không đáp lại, trực tiếp kéo tay Ôn Dao rời đi.
Anh ta mang Ôn Dao tới nơi khác, Khương Khoát ở lại cùng Tô Dao Duệ ôn chuyện.
Ôn Dao ngẩng đầu nhìn Giang Tư Hoài, nhịn không được hỏi: “Cô ấy là ai vậy anh?”
Giang Tư Hoài không nghĩ Ôn Dao sẽ hỏi anh ta vấn đề này, suy cho cùng anh ta vẫn thấy chính mình đã che giấu rất tốt.
“Chỉ là một người bạn của anh mà thôi!”
Ôn Dao âm thầm cười khổ một tiếng, Giang Tư Hoài đang nói dối.
Anh ta mang cô đến khu vực ăn uống, mãi cho đến khi người đàn ông ấy xuất hiện, trong mắt anh ta mới thấy được một tia tinh quang.
Ôn Dao ăn miếng bánh kem nhỏ theo tầm mắt Giang Tư Hoài nhìn lại, liền thấy một người đàn ông mặc bộ tây trang màu đen đang đứng ở trung tâm bữa tiệc.
Đây hẳn là người mà Giang Tư Hoài muốn nói chuyện hợp tác.
Người đàn ông đưa lưng về phía cô, vóc dáng cao lớn đĩnh bạc.
Hắn bưng ly rượu vang đỏ trên tay cúi đầu cùng người bên cạnh trò chuyện, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ không chút để ý.
Như cảm nhận được ánh mắt cực nóng từ Ôn Dao, người đàn ông quay đầu lại nhìn thẳng vào cô.
Dòng nước tĩnh mịch cùng cơn gió dịu nhẹ vô tình chạm vào nhau.
Làm cho Ôn Dao đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện tầm mắt ấy.
Lần này cô mới nhìn thấy rõ diện mạo của hắn.
Đôi con ngươi thâm thúy lại giống như hồ nước sâu không thấy đáy, sóng mũi cao thẳng trải dọc như dòng thác đổ từ đỉnh núi một đường đi thẳng xuống dưới.
Hắn giống như một tòa sơn cốc ẩn mình thật sâu, khiến cho người ta tìm mãi không ra rồi lại vô tình bị hấp dẫn, truy tìm ánh mắt ấy.
Chính là, Ôn Dao không thể quên được ánh mắt vừa rồi của hắn.
Trong sự bình tĩnh bất chợt hiện lên một tia ý cười.
Hắn vừa rồi là đang cười với cô sao?