Chương 2: Người tốt

Khi đến người thứ năm sờ soạng đầu Trần Nghiêu, hỏi hắn vì sao thay đổi kiểu tóc, Trần Nghiêu thật sự nhịn không nổi nữa rồi, đẩy ra người vừa mới chuẩn bị duỗi tay về phía hắn.

"Mẹ nó, ai làm mày sờ đầu ông đây."

Trần Nghiêu thật sự bực mình, vốn dĩ tâm trạng đã khó chịu, sau lại có mấy người cứ đến xoa đầu hắn, con mẹ nó phiền chết đi được.

Người bị đẩy ra vẻ mặt xấu hổ, may là Lưu Đông giải vây giúp người nọ.

"Không việc gì, không việc gì, đây là người trong lòng Nghiêu ca cắt cho hắn, người khác không được động đến." Lưu Đông hi hi ha ha mà chen vào giữa hai người.

Ngưởi nọ cũng không so đo gì nữa, liếc Trần Nghiêu một cái rồi xoay người rời đi.

"Được rồi ca, đầu cắt thì cũng cắt rồi" Lưu Đông vỗ vỗ bả vai Trần Nghiêu, an ủi hắn: "huống chi đây vẫn là chị dâu tương lai cắt cho."

"Cũng chỉ là mái tóc mà thôi, qua một khoảng thời gian nữa sẽ dài lại thôi."

Trần Nghiêu nghe mấy lời này trong lòng mới dễ chịu hơn chút.

Hắn cầm đôi đũa trong tay, dáng vẻ hờ hững mà gắp thức ăn trong đĩa.

Trong nhà máy toàn là người, ồn ào vô cùng. Người đã lấy được thức ăn rồi thì tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống, gẩy gẩy thức ăn. Người còn chưa lấy được thì vẫn phải xếp hàng đợi.

Bởi vì chuyện cắt tóc nên Trần Nghiêu vẫn luôn thấy mất hứng không vui, đến ăn cũng lười ăn.

"Ca, buổi tối có đi phòng ca nhạc không? Chúng ta đi khiêu vũ đi."

"Tan ca thay đồng phục rồi đi nhé."

Vào buổi tối, mấy anh em ở chung kí túc xá thường đi phòng ca nhạc hoặc là đi ăn đồ nướng, người trẻ tuổi sức lực tràn trề, thỉnh thoảng còn gây sự đánh lộn.

Mấy ngày này, Lưu Đông vẫn luôn nghĩ về chuyện này, chỉ đợi đến tối hôm nay mưới có thời gian để đi.

"Không đi."

Trần Nghiêu lấy điếu thuốc và bật lửa từ trong túi, kẹp điếu thuốc vừa mới châm ở trên tay, đưa lên miệng hút một hơi, chỉ trong chốc lát khói đã bay lượn lờ xung quanh.

Thế nên buối hôm hôm ấy, khi mà mọi người đều đi đến phòng ca nhạc thì Trần Nghiêu lại đi đến chợ đêm một mình.

Hiếm khi, người như Trần Nghiêu không sợ trời, không sợ đất mà trong khoanh khắc ấy lại như tên nhóc choai choai mới lớn, hắn cứ đứng trước cửa tiệm hớt tóc lưỡng lự không dám bước vào trong.

Hắn cứ do dữ mãi, nếu đi vào thì nên nói gì bây giờ?

May mà Lưu Đông không có đi theo hắn đến đây, nếu không bộ dạng này mà bị hắn ta nhìn thấy thì kiểu gì cũng trêu chọc hắn mấy ngày mới thôi.

Mãi cho đến khi trong tiệm hớt tóc truyền ra âm thanh của ai đó, Trần Nghiêu mới cau mày bước vào bên trong.

Hôm nay Chu Mi gặp phải một vị khách rất phiền phức, bà chủ lại có việc phải đi ra ngoài một chuyến, kêu cô phải cắt tóc cho vị khách này.

Nhưng hôm nay hành động của tên khách này lại chẳng đứng đắn chút nào, luôn động tay động chân với cô không thì nói mấy lời cợt nhả chòng ghẹo.

"Em gái mới đến đây à? Anh đây cũng thường ghé qua đây cắt tóc đấy."

"Hôm nay chúng ta cũng coi như quen biết rồi nhỉ."

Người này vừa nói vừa định nắm lấy tay Chu Mi.

Chu Mi cũng phản ứng rất nhanh, cô nhăn mày tránh thoát khỏi hắn, nhưng người này vẫn không chịu thôi.

"Em gái làm ở đây một tháng được được bao nhiêu, nếu không thì đi theo anh đây đi."

"Đi theo anh thì sẽ không phải hầu hạ người khác nữa, chỉ cần mỗi ngày hầu hạ anh là đủ rồi."

Tóc tên này bôi lên một lớp keo thật dày, khi nói chuyện tỏa ra mùi rượu, có thể do bây giờ thời tiết nóng bức, người hắn ta ướt đẫm mồ hôi, mùi rượu lẫn với mùi mồ hôi tạo nên một hương vị thật khó ngửi. Hơn nữa, cách nói chuyện không tôn trọng người khác của hắn càng làm cho người ta cảm thấy khó chịu.

Trần Nghiêu vừa bước vào cửa liền nghe thấy mấy lời này.

Trông thấy một tên tai to mặt lớn tự xưng là "anh" đang ngồi trên chiếc ghế đẩu, hắn sải một bước thật rộng đi vào trong tiệm.

Một tiếng loảng xoảng vang lên, Trần Nghiêu trực tiếp đá đổ chiếc ghế đẩu xuống đất.

"Con mẹ mày, mày xưng anh với ai."

"Mày là thằng nào?" tên kia vừa bị ngã đổ rạp xuống đất vừa mới đứng dậy được liền lên tiếng hỏi. Đột nhiên bị người xô ngã, hắn ta nhất thời còn chưa hiểu được chuyện gì, ánh mắt phẫn nộ nhìn Trần Nghiêu. Ánh mắt đó giống như muốn xé xác Trần Nghiêu vậy.

"Mày là thằng nào?"

Trần Nghiêu cười, dùng cái giọng điệu cợt nhả của hắn nói

"Ông đây là thằng cha mày đấy."

Tên này cũng là không chịu thua, tức giận đùng đùng tiến về phía Trần Nghiêu, nắm chặt tay và cho Trần Nghiêu một cú đấm.

Nhưng mà thật không ngờ, hắn vừa mới đến gần Trần Nghiêu liền bị Trần Nghiêu túm lấy cổ áo kéo ra tận cửa.

"Lúc này mày nói muốn ai theo mày cơ?"

"Nói cho mày biết, cô ấy là người phụ nữ của tao, không có việc gì thì tránh xa ra chút."

"Còn để tao nhìn thấy mày ở chỗ này nữa, gặp một lần, đánh một lần."

"Tao sẽ cho mày bước vào thì dễ nhưng muốn ra thì nằm đi ra."

Đợi tên kia đi rồi, Trần Nghiêu mới quay đầu nhìn Chu Mi đang đứng ở phía sau lưng xem hắn.

Đôi mắt ấy trong veo, hắn vừa nhìn thấy cô thì đã buông tay đầu hàng rồi, một Trần Nghiêu vừa mới kiêu căng khí thế hừng hực vào giờ phút này lại đội nhiên ỉu xìu ủ rũ, im lặng không nói lời nào.

Khi hắn nhìn Chu Mi, hắn trông giống như một chú chó to lớn đã được thuần hóa dễ bảo, giống một chú to có một chiếc đuôi thật to, cái đuôi của nó vẫy thật mạnh, vô cùng xum xoe, niềm nở.

Chu Mi cứ đứng đó nhìn hắn, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn Trần Nghiêu, trong ánh mắt mang theo một chút cảm kích.

Trần Nghiêu bị Chu Mi nhìn đến nỗi trong chốc lát không biết nên nói gì mới phải.

Không nói cũng không được, chỉ có thể căng da đầu đón nhận ánh mắt của cô.

" Ừm chuyện này...chẳng qua tôi thấy tên đó động chân động tay với em."

Trần Nghiêu nói, rồi xoa xoa mái tóc của mình trong vô thức. Nhưng trong chốc lát hắn chẳng sờ được đến cái gì ngoài không khí, bởi lẽ tóc của hắn bị cắt ngắn quá rồi

Hắn xấu hổ bỏ tay xuống, lại nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình.

"Khu vực này không yên bình lắm, loại người gì cũng có, nếu có ai bắt nạt em thì cứ việc nói với tôi, tôi sẽ xử hắn."

"Tôi làm việc ở nhà máy gần đây, nếu có xảy ra chuyện gì thì cứ trực tiếp đến tìm tôi, nếu như không kịp đến thì đi đến quán nướng ở đối diện kia gặp ông chủ của họ, ông ấy là bạn của tôi."

Trần Nghiêu chỉ về phía quán " Đồ nướng Cường ca" ở phía đối diện.

"Cảm ơn anh." Chu Mi gật đầu.

Cô đúng là thật lòng cảm ơn Trần Nghiêu, đây là lần đầu tiên cô đến nơi này làm việc, cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện như này, nếu như không có Trần Nghiêu kịp thời xuất hiện, cô cũng không biết sau đó sẽ phát sinh ra chuyện gì nữa.

"Không sao." Trần Nghiêu xua xua tay.

Cũng không nghĩ sẽ lại ở đây lâu thêm nữa, hắn quay người chuẩn bị rời khỏi đây.

Vừa mới bước chân định quay người lại liền nghe thấy phía sau truyền lên âm thanh.

Giọng của Chu Mi không lớn, rất nhỏ, cẩn thận dè dặt, nhưng lại rất trong trẻo truyền đến tai Trần Nghiêu.

"Cái đó, tôi mời anh một bữa cơm, coi như lời cảm ơn anh vừa giúp tôi có được không?

Trần Nghiêu quay đầu nhìn cô, cười như không cười, cũng không từ chối.

"Được."

Hai người đi đến quán nướng ở phía đối diện.

Chu Mi không rõ Trần Nghiêu thích ăn cái gì liền trực tiếp bảo Trần Nghiêu chọn món.

Trần Nghiêu thay đổi tác phong trước đây của hắn, không gọi rượu mà chỉ gọi mấy món đơn đơn giản.

Cô gái nhỏ này làm trong tiệm cắt tóc một tháng cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, Trần Nghiêu cùng cô ăn cơm cũng chẳng phải thật sự muốn ăn đồ ngon, chỉ cần cùng cô ngồi một chỗ, ây da trong lòng đã vui rạo rực rồi.

Lúc ấy, trong quán nướng có không ít người, người rất đông, cũng rất tạp nham, ồn ào náo nhiệt.

Đương nhiên cũng có vài người quen biết Trần Nghiêu, khó có khi được trông thấy bên cạnh Trần Nghiêu có phụ nữ, mọi người đều không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Có người quen thân với Trần Nghiêu đi đén bên này cùng hắn chào hỏi.

"Nghiêu ca đến ăn đồ nướng sao."

"Đây là người yêu đấy à"

Người này nhìn Chu Mi thêm vài lần.

"Thật là xinh đẹp, khó trách Trần ca chướng mắt đám đàn bà trong nhà máy."

Cái giọng điệu châm biếm vô cùng.

Trần Nghiêu vốn dĩ không định cùng người này nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt dâʍ ɖu͙© của tên đó dán lên người Chu Mi, hắn chịu không nổi nữa rồi.

"Đi sang bên kia" Trần Nghiêu trước giờ đều không nói được mấy lời tốt đẹp.

Vốn dĩ định qua đây cùng Trần Nghiêu lôi kéo làm quen, ai ngờ ăn phải trái đắng, cũng không có gì để nói, trong miệng lẩm bẩm mấy câu chửi bậy liền rời đi rồi.

Trước giờ tính khí của Trần Nghiêu vẫn luôn không tốt, làm người, làm việc đều rất to gan, cũng không sợ gây chuyện, không nhất thiết thì không nên trêu chọc đến hắn ta.

Tên kia đi rồi, Trần Nghiêu nhìn Chu Mi ngồi đối diện mình vẫn chưa động đũa.

"Em ăn đi."

"Ồ, được."

Trần Nghiêu thuần túy là kiểu không có gì để nói thì tìm chủ đề nói, chọn bừa một chủ đề cùng Chu Mi cùng nhau nói chuyện.

"Tại sao em lại đến đây làm việc?"

"Tôi còn chưa học xong, người nhà đã cảm thấy không cần thiết phải học làm gì liền bắt tôi ra ngoài làm công."

"Lần đầu tiên ra ngoài làm công à?"

"Ừ."

"Cô gái nhỏ ở bên ngoài nhất định phải chú ý chính mình."

"Bên ngoài xã hội làm gì có người tốt."

Trần Nghiêu nói liên tục mấy câu đạo lí.

"Anh thì sao?" Chu Mi giương mắt nhìn hắn.

Trần Nghiêu đột nhiên cười, cô gái này cũng thật biết cách hỏi, câu hỏi này hắn cũng không biết nên trả lời sao.

"Cứ coi như người tốt đi."

"Cũng không phải người xấu."

Chu Mi cảm thấy cái người đàn ông cà lơ phất phơ đang ngồi đối diện mình thực ra tâm địa cũng khá lương thiện, còn giúp đỡ cô, thôi cứ coi như hắn miệng cứng đi, cũng không phải người xấu xa gì.

Trần Nghiêu nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Chu Mi, phá lên cười. Dường như tâm trạng u ám cả ngày hôm nay bởi vì lời nói của cô gái nhỏ mà bị xua tan.

"Đại khái là như vậy."