Chương 8: Anh thật đúng là tấm gương chuẩn mẫu về đạo đức, thật tuyệt vời

Giang Mạn không để ý tới anh, đi thẳng ra cửa.

Cố Đình Hách quay đầu lại, giọng điệu cọc lốc nói: "Cô đi đâu?"

Người đàn ông này luôn lấy ánh mắt ghét bỏ đánh giá cô cũng coi như thôi đi, hiện tại còn chất vấn hành tung.

Nghĩ đến đây, Giang Mạn nhíu nhíu mày, hơi nhướng khoé mắt, nghiêm túc nói, "Căn cứ vào thỏa thuận tiền hôn nhân đã ký lúc trước, anh không có tư cách quản cuộc sống riêng tư của tôi, tôi đi đâu không liên quan đến anh, cũng không cần thông báo trước."

Cố Đình Hách cảm thấy gân xanh trên đầu mình đang nhảy lên, anh cho tới bây giờ chưa từng thấy qua một cô gái nào phản nghịch không phục quản như vậy.

Ngay từ đầu đã biết Giang Mạn răng nanh sắc bén, Cố Đình Hách không ngờ mình lớn như vậy còn có thể bị cô làm cho tức giận.

Cả ngày khuyên lui tiểu tam, chờ tiểu cô nương này rơi xuống hố một lần, cô sẽ biết tầm quan trọng của danh tiếng đối với một người phụ nữ!

Cố Đình Hách tức giận cười ngược lại: "Nếu cô đã nói thỏa thuận trước hôn nhân, nhưng đừng quên, nếu cô làm ra chuyện gì khiến Cố gia xấu hổ, thỏa thuận lập tức được giải trừ!"

"Tôi làm chuyện gì làm làm cho nhà anh xấu hổ?"

Thời đại nào, còn Cố gia!

Cô là sư khuyên lui tiểu tam, anh là chủ thầu thuê, cũng không đến mức ai cao thượng ai thấp hèn đi!

Cả ngày ghét bỏ cô này kia, hiện tại còn bày ra luận gia tộc, quả thực không giải thích được.

Cố Đình Hách liếc nhìn cô một cái. "Hiện tại không có, không có nghĩa là sau này không có, tôi cảnh cáo cô an phận thủ thường một chút."

Giang Mạn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cố nén tức giận, "Những lời này hy vọng anh cũng có thể tuân thủ, làm tốt những việc mình nên làm, chứ không phải giống như một khúc gỗ khi người nhà tôi đến!"

Sắc mặt Cố Đình Hách rất trầm: "Tôi không nói dối."

"Vậy anh thật đúng là tấm gương chuẩn mẫu về đạo đức, thật tuyệt vời nha." Giang Mạn bỏ lại một câu, thành công làm nặng thêm khuôn mặt đen của Cố Đình Hách vài phần, đạp giày cao gót rời đi.

Đợi vài ngày nữa, người nhà Cố Đình Hách đến, hy vọng anh còn có thể chính trực như vậy!

Giang Mạn đỗ xe trước cửa studio, nhẹ nhàng đi vào cửa.

Bạn thân Thẩm Đồng đang chơi game di động, thấy cô đi vào mới tắt điện thoại di động, "Vạn phu nhân gọi tới gửi tiền, tổng cộng bốn vạn, cậu dẫn đầu, ba vạn sẽ chuyển qua cho cậu."

Thẩm Đồng bình tĩnh như mặt đất ở sau lưng vung tay chưởng quầy, hoa hồng luôn rất cao.

"Mạn Mạn, mấy ngày nay cậu không ngủ ở chỗ làm? Đêm qua tớ tới tìm cậu, mới phát hiện đồ đạc của cậu mất hơn phân nửa, vali cũng không còn."

Thẩm Đồng có chút tò mò, từ khi hai người làm phòng làm việc này, Giang Mạn đã dọn ra khỏi trường, vẫn ở lại chỗ cô.

Giang Mạn mặt không đổi sắc nói dối, "Tớ chuyển về trường học, còn chưa nói với cậu, sắp thi giữa kỳ, ở trường có thể tiết kiệm thêm chút thời gian ôn tập. Cậu cũng biết chuyên ngành của tớ sách đều dày đặt, dày hơn so với một số viên gạch cộng lại."

Giang Mạn giấu diếm chuyện kết hôn với Cố Đình Hách, cô còn chưa nghĩ ra cách giải thích với Thẩm Đồng.

Giang Mạn oán thầm, chỉ tính tình thối nát của Cố Đình Hách, đừng nói ba năm, nói không chừng hai người bọn họ kiên trì không đến nửa năm sẽ ly hôn, nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện, cô không muốn Thẩm Đồng lo lắng cho cô.

Thẩm Đồng ghét nhất là đọc thuộc lòng, đồng tình nhìn cô một cái.

"Đúng rồi, tối hôm qua cố chủ mới gọi điện thoại cho cậu đi?"

Giang Mạn gật đầu, Thẩm Đồng tò mò: "Lúc này tình huống như thế nào?"

"Thân phận cố chủ tương đối đặc thù, tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện thì ra ngoài làm thuê, bị đồng hương lừa đi KTV làm đào, nhắc tới cũng đáng thương."

Giang Mạn từ nhỏ cũng đi ra ngoài làm thuê kiếm tiền ăn học, trong xã hội loại người nào cũng đều đã gặp qua, biết loại tình huống này có rất nhiều ở vùng nông thôn và thị trấn.

Cô thở dài, "Người đàn ông nɠɵạı ŧìиɧ là một giám đốc công ty nhỏ, lúc xã giao với người khác uống rượu say nhất thời xúc động, gọi cô ấy đem rượu đến, ai biết hai người còn vừa ý, nói là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, thường xuyên đến thăm việc làm ăn của cô ấy..."

"Đợi một lát." Thẩm Đồng ngắt lời, "Người tìm cậu là tiểu tam?"

"Đúng hay không, người ta đã định buông tay rồi."

Đây cũng là lần đầu tiên Giang Mạn gặp phải loại tình huống này.

"Mạn Mạn, người này mới ra giá một vạn, cậu cùng tớ nói kỹ tớ mới biết lần này phức tạp như vậy. Tiền ít chuyện nhiều, nếu không muốn cái này thì ta thôi đi."

Điện thoại di động rung lên, cố chủ mới gửi tin nhắn. Giang Mạn cúi đầu trả lời, "Dù sao bây giờ trong tay cũng không có chuyện gì khác, ruồi nhặng dù nhỏ đến đâu cũng là thịt. Khó được cô gái này nghĩ ra, vợ người ta cũng vô tội, tớ lấy danh sách này, coi như giúp hai người phụ nữ."

Thẩm Đồng biết cô nhận chuẩn một chuyện thì sẽ không buông tay, cũng không khuyên nữa, để cô đi.

Giang Mạn rời khỏi phòng làm việc, cảm giác quen thuộc, bị theo dõi lại tới.

Bốn phía trống rỗng không một người, Giang Mạn nhíu mày, chẳng lẽ là cô quá mẫn cảm?

Giang Mạn đi tới quán cà phê đã thỏa thuận, vừa vào cửa, vị trí dựa cửa sổ góc quay lưng về phía cửa có một cô gái trẻ đang ngồi ở cửa, là cố chủ của cô lần này, Chu Uyển.

Cô bước nhanh tới, ngồi xuống đối diện cô gái, nhếch môi, "Cô Chu, chờ lâu rồi, tôi là Giang Mạn."

Chu Uyển vẻ mặt mệt mỏi, nghe tiếng ngẩng đầu, hướng Giang Mạn lộ ra nụ cười nông cạn, "Xin chào."

"Đại khái tình huống tối hôm qua chúng ta đã nói qua qua điện thoại, cô hy vọng tôi thuyết phục nhà trai, không cần tới tìm cô nữa, phải không?"

Chu Uyển gật đầu, Giang Mạn lại hỏi, "Ngoài ra, cô còn cần cái gì khác không? Ví dụ như nhờ tôi cho hắn cái gì, hoặc là ở hắn có cái gì cô muốn mang đi, tôi giúp cô mang theo lời nói gì đó."

"Giang tiểu thư, cô nói với anh ấy, tôi không thích anh ấy, lúc trước đủ loại đều là muốn tiền của anh ấy, nói với anh ấy sau này ít đi đến nơi đó, cùng vợ sống cho tốt đi."

Chu Uyển lại cởi đồng hồ trên cổ tay, "Đây là thứ quý giá duy nhất anh ấy tặng tôi, cô mang đi trả hộ tôi, anh ấy đại khái có thể hiểu được ý của tôi. "

Giang Mạn cất đồng hồ vào trong túi, Chu Uyển gửi ảnh nhà trai, thông tin liên lạc và địa chỉ công tác, không nói hai câu đã rời đi.

Giang Mạn vốn tưởng rằng Chu Uyển sẽ lôi kéo cô kể khổ thủy, hoặc là nhắc tới điều kiện cổ quái gì đó, không ngờ rằng mọi chuyện lại dễ dàng như vậy.

Bây giờ đã gần bốn giờ, theo địa chỉ tìm được nhà trai, nếu nói chuyện, nói lại chuyện này cũng đã muộn, Giang Mạn dứt khoát sớm kết thúc công việc, mua đồ ăn về nhà.

Giang Mạn đẩy cửa nhà ra, mùi nước khử trùng nồng nặc đánh tới trước mặt.

Cố Đình Hách đeo khẩu trang đứng cách cô một mét, lấy bình xịt nhỏ ra bốn phía.

Giang Mạn sắp hít thở không thông, bịt mũi phủi hai cái, vòng qua anh bước nhanh đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.

Không khí trong lành tràn vào, Giang Mạn rốt cục có thể thở hổn hển.

"Anh làm gì ở nhà vậy?"

"Khử trùng."

"Trong nhà làm sao vậy?"

Giang Mạn nhìn quanh bốn phía, đang nghi hoặc, lại nghe thấy Cố Đình Đình hờ hững nói: "Cô ở bên ngoài tiếp xúc với người không đứng đắn, thứ đồ bẩn đều theo cô trở về. "

...

🌷: Gáng đấu khẩu với bả đi nha anh zai, để sau này không có cơ hội bật lại đấy =))