Đó là một ngày hè đầy nắng.
Nắng tràn xuống lan khắp từng hẻm phố ngõ ngách, không chừa một kẻ hở nào cho một tí bóng râm. Đã bảo “chạy trời không khỏi nắng” thì đố có sai.
Đã bảo em muốn chia tay, thì đó anh lần lữa níu giữa được lại…
Anh chỉ mỉm cười đón nhận nơi em lời dứt khoát. Tự hai đứa hiểu thời khắc này là tất yếu, bởi dường như nghĩa vụ từ lâu đã thế chỗ cho tình yêu. Nắm tay như một quán tính. Ôm chầm như một thói quen. Nhớ nhung như một điều đã cũ. Cảm xúc cạn nhanh, không do lỗi của ai, đơn giản vì chúng ta không phải “một nửa” vừa vặn của nhau để có thể kết đôi tròn vẹn. Cũng như em đã từng đùa rằng chắc mình chỉ là một phần tư, một phần tám dành cho nhau thôi – cũng có chút dính dáng nhưng chẳng bao giờ viên mãn. Rồi cũng phải đến lúc rẽ ngang.
Rồi cũng phải đến lúc để thời gian làm tròn bổn phận mang tên “phai tàn”. Như ngày hôm nay, như ngay lúc này, khi em đang đứng thật gần nhưng giữa hai đứa là cả một trời gay gắt của nắng loang đầy ngăn cách. Gắt đến độ cổ họng khô đắng, anh chẳng thể nói nên lời. Gắt đến độ em hối hả buông tay để quay ngoắt lưng đi trước khi cơn nắng lại làm em say thêm một lần nào nữa. Chỉ kịp nhìn anh đầy lóng ngóng và hỏi thầm: “Anh có buồn không?”
Hẳn nhiên là không… Vì nỗi buồn hôm nay anh còn phải để dành chi những ngày không em về sau nữa. Để khi em xa rồi, anh còn có thể mang dần nỗi buồn xưa cũ ra mà nhớ lại hình dung của một thời còn nhau. Bởi có đầy hẳn có vơi, có cồn cào những đêm về trở gió thì cũng đến lúc lòng trống rỗng hanh khô – buồn đến đâu chăng nữa, sẽ đến lúc dần thưa. Vậy nên, đừng lãng phí nỗi buồn cho giây phút chia tay. Ít ra khi ấy em còn gần trong khoảnh khắc và anh còn nhìn thấy dáng gầy quen thuộc khuất dần sau những con đường Sài Gòn nắng hè lóa mắt. Đó là lúc anh phải dặn lòng dửng dưng. Đó là lúc anh phải dành dụm nỗi buồn.
Để còn lại trong anh là nguyên vẹn những cảm xúc ngày chia tay, là đong đầy khoảnh khắc khép lại những nhịp đập thương yêu dành riêng cho một người. Tình yêu bao giờ cũng như giấc mơ, chỉ nỗi đau sau đó mới là sự thật. Phút cuối cùng, trước khi choàng tỉnh, anh vẫn sẽ mỉm cười. Rồi thức giấc, mặc cả với niềm đau, câu nệ với sự thật, anh lục lọi ký ức ra nhớ dần để thấy em vẫn còn gần, nỗi buồn vẫn mới tinh tươm và ngày em đi cũng chưa xa tầm với tay mình.
Nhưng trên hết thảy mọi điều, anh để dành nỗi buồn là cho cả em nữa đấy. Vì sẽ đến lúc, em cần vay mượn lại nỗi buồn để tự nhắc nhở mình về những ngày hôm nay…