Từng sợi dây thần kinh mỏng manh của Yêu Miễu Miễu lúc này dường như toàn bộ đều trực chờ bùng nổ. Người đàn ông trước mặt cô quá mức điên cuồng, có cầu xin hắn cũng sẽ không tha cho cô, không chừng còn tăng thêm thú tính của hắn, mà cô ngàn vạn lần cũng không có cách nào hạ nhục cầu xin.Yêu Miễu Miễu sợ hãi, nước mắt trên khoé mi xinh đẹp, lẳng lặng chảy xuống.
"Khóc cái gì?" Giọng nói trầm thấp của Cố Nghiêu thờ ơ vang lên trong không gian tĩnh lặng. " Có khóc tôi cũng không thả cô đi được..."
"Anh... khốn nạn! Anh có còn là đàn ông không hả?" Yêu Miễu Miễu điên cuồng giãy dụa trên giường, uất ức nhìn hắn. "Đường đường là Cố tổng lại đi ức hϊếp một cô gái yếu ớt. Anh không sợ việc này lộ ra ngoài, anh sẽ mất hết danh tiếng hay sao?"
Cố Ngiêu đi đến trước mặt cô, ngồi xuống bên giường, đưa tay xé tan vật cản trở vướng víu, khẽ vuốt ve làn da trắng mịn: " Tôi có phải đàn ông hay không... Không phải lát nữa cô sẽ biết sao?"
Hắn nói xong, hài lòng nhìn bộ dáng bé nhỏ run rẩy trên giường một lát, sau đó lẳng lặng cởϊ qυầи áo, chậm rãi bước vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy vang ra ngoài giống như bản tuyên án tử hình chầm chầm chậm cất lên bên tai.
Yêu Miễu hoảng sợ, thiếu chút nữa khóc lớn... Cô không muốn, rất không muốn. Cô giữ gìn bản thân 20 năm nay, lại phải dâng cho tên họ Cố đó sao? Cô cùng cực cảm thấy không cam lòng!
"Đồ biếи ŧɦái! Cầm thú! Tôi sẽ kiện anh, nhất định sẽ kiện anh...."
Cô mắng chửi rất lâu, cơ thể vô cùng mệt mỏi, tưởng chừng sẽ ngủ thϊếp đi mới thấy Cố Nghiêu ung dung bước ra khỏi phòng tắm.
Chết tiệt! Hắn cư nhiên không mặc quần áo, mang em trai nhỏ của hắn lại hùng dũng đến như vậy...
" Cô thử kiện xem!" Hắn nằm đè lên người cô, đem móng vuốt nghịch ngợm cố định trên đỉnh đầu, hưởng thụ hương thơm ngọt ngào trong miệng cô. " Để tôi đoán xem cô sẽ kiện thế nào...."
Phần thân dưới đẩy mạnh, đem em trai nhỏ hoàn toàn nằm bên trong cơ thể cô.
"Đau....!" Yêu Miễu Miễu đau đớn giẫy dụa, cả người lại giống như con rối rỗ bị hắn áp chế dưới thân.
"Thật mềm mại....! À, không phải cô muốn kiện tôi cưỡng ép cô sao?" Cố Nghiêu ghé tai cô thì thầm, khoé môi mở nụ cười hài lòng, bên dưới dùng sức di chuyển"Có cần tôi chụp giúp cô vài tấm ảnh lưu miện không?"
Cô cật lực lắc đầu, nhắm chặt đôi mắt xinh đẹp.
"Sao thế? Không muốn nói cầu xin tôi sao? Không chừng tôi sẽ tốt bụng tha cho cô."
Cầu xin? Cô không có cách nào hạ mình cầu xin hắn, cũng không có cách nào đối mặt với hắn mà cầu xin
Cô Nghiêu nhìn khuôn mặt nhỏ bé dưới thân mình, thấy đôi môi anh đào không ngừng mím chặt lại, cơ thể cô run rẩy chịu đựng sự điên cuồng của hắn. Cô cư nhiên chịu đựng, lại không muốn cầu xin hắn.... Cô Nghiêu tức giận, dùng thêm chút sức, đẩy mạnh em trai nhỏ vào sâu bên trong
Yêu Miễu Miễu liên tục bị hắn áp bức, đến lần thứ hai rốt cục cũng không chịu đựng nổi, chỉ còn biết sợ hãi kêu đau, ngây ngô cầu xin hắn dừng lại: " Anh... Cầu xin anh! Cầu xin anh dừng lại... Rất đau! Tôi chịu không nổi nữa..."
Rất lâu sau, cô mới được hắn nhẹ nhàng đặt xuống giường, dỗ dành cô ngủ. Bên dưới vẫn còn cơn đau nhức khó chịu, xong vì cơ thể quá mệt mỏi, rất nhanh sau đó đã thϊếp đi...
Một đêm triền miên, nhục nhã.... Sáng mai, rồi sẽ không có chuyện gì hết.... Cứ coi như đêm nay là một cơn ác mộng đi....
____________________________________________________________________________________________
Tuần sau hầu hết mọi người đều bắt đầu thi học kì rồi, chúc mọi người thi tốt nha! °×°