“Bangkok nóng quá, vừa xuống máy bay anh đã choáng váng, hơi nóng cuồn cuộn ập đến.” Triệu Tỉnh Quy ở trong phòng gọi video với Trác Uẩn, không vui nói, “Họ đang uống nước xoài, chỉ có anh là không uống.”
Trác Uẩn vừa ăn bữa sáng vừa nói: “Mấy ngày này anh cố gắng nhịn một chút, ở Thái Lan chỗ nào cũng có xoài, lúc ăn cơm nhớ chú ý đừng ăn nhầm mấy món có lẫn xoài, lỡ may dị ứng thì xong đời.”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Đúng vậy, tuyển thủ bại liệt xuất chinh chiến đấu vì tổ quốc, vậy mà lại vì dị ứng xoài bỏ mạng nơi đất khách quê người, có lẽ sẽ được chọn vào danh sách mười tin tức đáng xấu hổ nhất trong năm.”
“Bậy bậy bậy nào, nói cái gì vậy chứ!” Trác Uẩn cảm thấy người này đúng là ăn nói vạ miệng, “Anh ở cùng phòng với ai thế? Lại là Đầu Trọc sao?”
Triệu Tỉnh Quy cười lắc đầu: “Không phải, anh cương quyết từ chối ở cùng phòng với cậu ấy, người này quá phiền phức, anh đang ở cùng với Chuột Nhỏ.”
Trác Uẩn nhớ tới Chuột Nhỏ, tên thật là Phùng Hạo, đã gặp qua vài lần ở Trạm Giang, là một chàng trai bị cắt cụt một chân, lớn hơn Triệu Tỉnh Quy hai tuổi, xếp hạng y tế thuộc nhóm điểm cao, bình thường hay đeo chân giả, ít ảnh hưởng đến cuộc sống.
“Rùa Nhỏ, Chuột Nhỏ, ha ha ha ha…” Trác Uẩn cười hỏi, “Anh ấy đâu rồi?”
Triệu Tỉnh Quy đáp: “Qua phòng khác chơi rồi, anh đuổi anh ấy ra ngoài, nói muốn gọi video với em.”
Trác Uẩn che miệng cười: “Anh ở chung một phòng với anh ấy, anh ấy còn giúp đỡ được anh. Anh đừng xấu hổ, việc gì không giải quyết được cứ mở miệng nhờ người ta. Mấy cái khác em không lo, chỉ sợ anh quá cứng nhắc, chuyện gì cũng muốn tự mình làm.”
Cô đã sống chung với Triệu Tỉnh Quy được một khoảng thời gian, biết anh có thể gánh vác sinh hoạt bình thường, nhưng kéo theo nửa người dưới không linh hoạt dù sao vẫn sẽ gặp một chút phiền toái, tính tình của người này lại bướng bỉnh, Trác Uẩn rất lo anh ở trong đội sẽ không được thoải mái và thuận tiện.
Triệu Tỉnh Quy nhìn màn hình: “Em đừng lo, trong đội có chia trợ lý sinh hoạt, có mấy đồng đội còn bị thương nặng hơn anh nhưng sinh hoạt hằng ngày vẫn có thể tự giải quyết. Em đừng nghĩ anh ẻo lả thế, bây giờ anh còn tự giặt quần áo nữa đó.”
Trác Uẩn đã từng thấy cuộc sống huấn luyện của Triệu Tỉnh Quy ở Trạm Giang, anh không còn là cậu ấm áo đưa tận tay cơm dâng tận miệng kia nữa, anh giống như các đồng đội, huấn luyện xong thì tự giặt quần áo, phơi quần áo, tự lái xe lăn điện đến căn tin ăn cơm. Mấy việc lặt vặt như mua đồ dùng hàng ngày, đi vệ sinh, tắm rửa, tập luyện, học tập…lại càng không có người hỗ trợ, đều phải tự mình làm.
Lúc đó Triệu Tỉnh Quy ở cùng một phòng với Trì Thanh, Trì Thanh là một người vô cùng ồn ào, thích lẻn ra ngoài chơi lúc rảnh rỗi, buổi tối còn thích đi sang phòng bên cạnh, hoặc gọi người ta đến phòng họ đánh bài, chơi game, khi không có ai thì quấn lấy Triệu Tỉnh Quy nói chuyện phiếm, khiến anh bó tay toàn tập, ngay cả việc tự học trên laptop cũng không được yên.
Thế nên sau khi có danh sách được chọn tham gia thi đấu chính thức, vào trung tuần tháng giêng sẽ đến Thái Lan, Triệu Tỉnh Quy cương quyết vứt bỏ Trì Thanh, khiến Trì Thanh đau lòng mấy ngày liền.
Bangkok chênh lệch New York mười hai tiếng, chỗ Triệu Tỉnh Quy đang ở là tám giờ tối, bên phía Trác Uẩn là tám giờ sáng, cô nói mình ăn sáng xong phải ra ngoài đi học, Triệu Tỉnh Quy chỉ có thể luyến tiếc tắt cuộc gọi video.
Không bao lâu sau, ngoài cửa truyền đến âm thanh quét thẻ mở cửa. Sau khi cửa mở ra, Phùng Hạo vào trước, Triệu Tỉnh Quy vừa nghiêng đầu đã thấy Trì Thanh và người đồng đội Tiểu Trương đi theo phía sau.
Triệu Tỉnh Quy vô cùng đau khổ: Lại nữa rồi…
Ba người Phùng Hạo đều bị cụt chi, bình thường không cần ngồi xe lăn, có thể đeo chân giả để đi bộ.
Tóc Trì Thanh đã dài ra, so với đầu đinh thì đẹp trai lên không ít, tuy anh ấy cụt hai chân nhưng đùi phải vẫn còn, bình thường hay đeo chân giả, còn chống hai nạng ở khuỷu tay dùng chân giả đi lại, ống quần trống bên trái sẽ được ghim vào eo quần.
Chân giả của anh ấy không có đầu gối, thẳng tắp một đường, cả người nhìn lùn hơn người khác một đoạn dài, vốn dĩ là một người cao hơn một mét tám, bây giờ cả người còn chưa tới một mét bảy. Anh ấy cũng chẳng để ý đến chuyện đó, cứ như vậy nhảy nhót di chuyển khắp nơi, vừa nhìn thấy Triệu Tỉnh Quy đã nhào đến kẹp chặt lấy cổ anh: “Nhóc Quy! Cậu nói chuyện với bạn gái xong rồi à?”
Triệu Tỉnh Quy bị anh ấy siết đến không thở nổi, bắt lấy cánh tay anh ấy kêu lên: “Buông tay!”
Trì Thanh nhất định không buông tay, Triệu Tỉnh Quy trở tay đánh anh ấy, hai người nhất thời ầm ĩ một lúc, Phùng Hạo và Tiểu Trương ở bên cạnh cười ha ha, Triệu Tỉnh Quy tìm cứu binh: “Chuột Nhỏ! Anh tay tôi chân, cùng tiến lên!”
Phùng Hạo: “Được thôi!”
Trì Thanh kêu to: “NO!”
Phùng Hạo xông lên, Tiểu Trương cũng tới trợ giúp, hai người bọn họ mỗi người nắm một cánh tay Trì Thanh, Triệu Tỉnh Quy ngồi trên xe lăn ôm lấy đùi phải Trì Thanh, ba người hợp lực nâng Trì Thanh lên, Trì Thanh liên tục ngọ nguậy, Triệu Tỉnh Quy kêu: “Một, hai, ba! Ném!”
Trì Thanh ngã chổng vó trên giường đơn, chân giả ở đùi phải cũng bị lỏng ra, anh ấy nằm ở đó dùng tiếng Quảng Đông mắng chửi người, còn lấy gối đầu ném về phía Triệu Tỉnh Quy, ba người Triệu Tỉnh Quy cười ha ha, trong căn phòng nhỏ tràn ngập tiếng cười vui vẻ của những thanh niên trẻ trung.
Triệu Tỉnh Quy rất vui vẻ, cuối cùng cũng hiểu tại sao bác sĩ Tư muốn anh tìm những người bạn đồng trang lứa cũng ngồi xe lăn để chơi chung. Đồng đội ở Tiền Đường cũng rất vui, nhưng suy cho cùng đa phần đều là người lớn tuổi, gần nhất chỉ có Quý Phi Tường hơn anh năm tuổi. Mà ở trong đội U23 đều là những thanh niên gần bằng tuổi anh, anh ở cùng bọn họ thực sự rất thoải mái, là một cảm giác thân thuộc mà người bình thường không thể hiểu được.
Ầm ĩ một trận, Trì Thanh dứt khoát ngồi trên giường cởi chân giả, ném cho Tiểu Trương một điếu thuốc, cả hai ở trong phòng cùng nhau hút thuốc nhả khói. Triệu Tỉnh Quy và Phùng Hạo không hút thuốc lá, Triệu Tỉnh Quy mắng anh ấy: “Anh làm gì đấy, muốn ở trong phòng chúng tôi gây ô nhiễm không khí hả? Nơi này cấm hút thuốc! Ngày mai tôi sẽ phạt tiền anh!”
Trì Thanh chỉ chỉ bàn trà: “Có cái gạt tàn thuốc, không nhịn được sự thèm thuốc.”
Khách sạn mà họ ở rất bình thường, theo Triệu Tỉnh Quy đánh giá thì còn không bằng khách sạn ba sao trong nước, nhưng anh không quan tâm, chỉ cần có nhà vệ sinh, phòng tắm, có lối đi nhỏ đủ cho xe lăn qua lại là anh đã không soi mói rồi.
Mấy cậu thanh niên trò chuyện gϊếŧ thì giờ, nói đến trận đấu mấy ngày sau. Trong nhóm còn có đội của Hàn quốc, Iran và Việt Nam, hai vị trí dẫn đầu đều là những đội mạnh truyền thống của châu Á, rất khó để họ vượt qua vòng bảng.
“Liều mạng thôi, còn có thể làm sao?” Phùng Hạo lười biếng dựa vào giường, nhưng lại khá thấy hứng thú với phong cảnh Bangkok, “Các anh em, thi đấu xong chúng ta ra ngoài chơi đi? Đi dạo chợ đêm đường Khảo Sơn.”
Tiểu Trương yếu ớt giơ tay: “Tôi muốn xem Kathoey(*).”
(*)Kathoey hoặc katoey thường chỉ người chuyển giới nam thành nữ hoặc một đồng tính nam ẻo lả ở Thái Lan.) Trì Thanh liếc mắt nhìn anh ấy: “Kathoey có cái quái gì đẹp đâu, muốn xem là phải xem Pattaya*.”
(*Pattaya là một điểm du lịch có những chương trình giải trí vô cùng nóng bỏng, đặc biệt là hoạt động sεメ công khai cho người đủ 18 tuổi, hoặc ví dụ như show biểu diễn thoát y, show làʍ t̠ìиɦ công khai trên sân khấu cho mọi người cùng thưởng thức,…)Tiểu Trương rất đơn thuần: “Pattaya là cái gì?”
Trì Thanh nói: “Thì là…ở đó đàn ông và phụ nữ đều cởi trần, tôi chưa xem, mới nghe người ta nói qua, nghe bảo rất k!ch thích!”
Hai mắt Tiểu Trương trợn tròn: “Hả…”
Phùng Hạo bị vẻ mặt dại ra của Tiểu Trương chọc cười, hỏi Triệu Tỉnh Quy: “Rùa Nhỏ, không phải cậu từng đến Thái Lan chơi rồi sao? Cậu đã xem qua chưa?”
Triệu Tỉnh Quy đỏ mặt: “Sao tôi có thể xem được chứ? Tôi chỉ đi tới Phuket, lúc ấy vẫn còn vị thành niên, không được xem.”
Trì Thanh nhàn nhạt nói: “Nhóc Quy đâu cần xem, nhóc Quy đã có kinh nghiệm rồi, đâu có giống như mấy người vẫn còn là xử nam.”
Phùng Hạo chọc anh ấy: “Chẳng lẽ cậu không còn?”
Trì Thanh nói: “Tôi vẫn còn, còn là bởi vì tôi thủ thân như ngọc, nhưng nếu tôi muốn tò tí te thì lúc nào cũng có thể làm. Các cậu cũng đâu phải không biết, bạn gái của tôi rất yêu tôi.”
Phùng Hạo đau đầu: “Cậu thực sự đã trải qua chín năm giáo dục bắt buộc rồi chứ? Sao tiếng phổ thông của cậu nghe cứ quái quái thế nào ấy?”
Triệu Tỉnh Quy che miệng cười trộm, Trì Thanh không vui: “Tiếng phổ thông của tôi rất chuẩn đó, là tai của các cậu có vấn đề!”
Tiểu Trương vẫn đang chìm trong ngơ ngẩn, anh ấy ngồi bên cạnhTriệu Tỉnh Quy, vỗ vỗ cánh tay anh: “Rùa Nhỏ, cậu với bạn gái đã làm rồi sao?”
Triệu Tỉnh Quy: “…”
Trì Thanh hô to: “Tôi làm chứng! Lần trước ở Trạm Giang, hôm được nghỉ ngơi cả đêm cậu ấy không quay về! Anh Đổng đến kiểm tra phòng, tôi còn phải nói dối để che giấu cho tên nhóc này đấy.”
Tiểu Trương rất ngạc nhiên, nhìn Triệu Tỉnh Quy bằng ánh mắt hâm mộ: “Thực sự rất thoải mái sao?”
Triệu Tỉnh Quy: “…”
“Đừng hỏi tôi cái này.” Anh còn lâu mới kể chuyện riêng tư cho mấy người này nghe, “Sau này các anh có bạn gái sẽ biết.”
Tiểu Trương rất chán nản: “Vậy cũng phải tìm được bạn gái đã chứ.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, Triệu Tỉnh Quy điều khiển xe lăn đi mở cửa, cửa vừa mở ra anh đã sững sờ, là Đổng Dương ngồi trên xe lăn đợi ở bên ngoài.
Huấn luyện viên Đổng nhăn mày, ho khan hai tiếng, bàn tay phẩy phẩy trước mũi: “Thằng oắt nào lại đang hút thuốc lá?”
Trong phòng, Trì Thanh và Tiểu Trương đang luống cuống dập thuốc vào gạt tàn, sau đó nhét cái gạt tàn vào trong ngăn kéo ở tủ đầu giường.
Có ích lợi gì chứ? Trong phòng vẫn có mùi thuốc lá, Đổng Dương điều khiển xe lăn đi vào, ánh mắt nghiêm túc lướt qua mặt mấy cậu thanh niên, nói: “Muốn tạo phản hả? Ngày mai phải tập thích ứng với sân bãi và xếp hạng y tế, muộn thế này rồi còn chưa chịu nghỉ ngơi? Đừng ở phòng này nữa, tranh thủ thời gian cút về ngủ cho tôi!”
Trì Thanh im lặng đeo chân giả vào, cầm nạng khuỷu tay lên, lúc cùng Tiểu Trương đi ra ngoài, anh ấy đập lên vai của Đổng Dương: “Anh Đổng, nếu nhóm chúng ta vào vòng trong thì có thể ra ngoài dạo chơi không?”
Đổng Dương ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Cậu muốn dạo chơi ở đâu?”
Mắt Trì Thanh sáng lên: “Pattaya.”
Phùng Hạo và Tiểu Trương cùng nhau cười ha ha, Đổng Dương đánh một cái vào gáy Trì Thanh: “Nằm mơ đi! Cậu vào được vòng trong cho tôi rồi hãy nói!”
Trì Thanh: “Ò…”
Quỷ tinh nghịch vừa đi, trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Phùng Hạo và Triệu Tỉnh Quy thay phiên tắm rửa. Phòng vệ sinh thuận tiện không có trở ngại, không gian khá rộng rãi, xe lăn có thể ra vào. Khách sạn vì tiếp đãi đội bóng rổ xe lăn mà chuẩn bị một cái ghế nhựa ở phòng tắm. Triệu Tỉnh Quy đi vệ sinh xong, dời người lên ghế tắm rửa.
Sau khi tắm xong, anh mặc một chiếc áo thun và tã giấy rồi về phòng, Phùng Hạo hỏi anh tắm có thuận tiện không, Triệu Tỉnh Quy nói: “Tôi tạm được, nếu là anh Tiêu thì tôi cảm thấy phải gắng sức, đi vệ sinh có thể anh ấy sẽ gặp khó khăn.”
Anh Tiêu là đội viên có mức độ tàn tật nặng nhất trong đội, liệt nửa người thiên về cột sống ngực, ở thắt lưng không có sức lực, nếu không có tay vịn anh ấy ngồi trên bồn cầu sẽ không được thoải mái.
Triệu Tỉnh Quy lấy đệm lót ra trải lên giường, nhấc mông di chuyển lên giường, sau đó lại kéo hai chân đặt lên, lưng dựa vào đầu giường, kéo chăn đắp lên người.
Phùng Hạo ở một bên giường khác hỏi anh: “Rùa Nhỏ, cậu với bạn gái cậu quen nhau bao lâu rồi?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Đến tháng tư này là đầy hai năm, tính cả thời gian làm quen thì gần hai năm rưỡi.”
“Tôi hỏi cậu chuyện này cậu đừng giận nhé, tôi đã nghe nhiều người tán gẫu với nhau.” Phùng Hạo nói, “Họ nói bạn gái của cậu xinh đẹp như vậy, có thật là không ngại cậu bị liệt nửa người không?”
Triệu Tỉnh Quy cũng quay đầu nhìn anh ấy: “Tôi có thể đi bộ mà.”
“Cậu đi bộ, haiz.” Phùng Hạo nói, “Đi bộ là một chuyện khác, cậu hiểu ý tôi mà, hai người có thể hài hòa sao?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Chuột Nhỏ, tôi thật sự không muốn nói đến chuyện này, đây là vấn đề riêng tư của tôi.”
Phùng Hạo gật đầu: “Được rồi, là tôi không nên hỏi, cậu đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là chúng tôi quan tâm cậu, sợ cậu tổn thương thôi.”
Triệu Tỉnh Quy cười cười: “Tôi không sao, tôi và cô ấy tình cảm rất tốt, chỉ là không gặp mặt được nên hơi khó chịu thôi. Cô ấy được nghỉ hè sớm, có thể tháng 5 sẽ về nước.”
Sau khi tắt đèn, Phùng Hạo nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, phát ra từng tiếng ngáy nhỏ, Triệu Tỉnh Quy không ngủ được, nằm ngửa trên giường, hai tay gối sau đầu, bắt đầu nhớ Trác Uẩn.
Cô ở New York đã được nửa năm, chỉ quay về một lần vào kỳ nghỉ Giáng sinh, bởi vì anh đang huấn luyện ở Trạm Giang nên sau khi trở về Tiền Đường họ chỉ chung đυ.ng được nửa tháng.
Ban ngày Triệu Tỉnh Quy đi học, sau khi tan học mới có thể gặp được cô. Những ngày tháng ở bên nhau anh cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, anh ước gì mình có thể không ngủ, muốn mở mắt cả đêm để nhìn ngắm cô.
Anh ôm cô vào lòng, xoa tóc cô, vuốt lưng cô, hôn lên mặt cô. Anh nào biết nhớ một người sẽ khổ sở đến như vậy, cho đến khi thực sự chạm vào cô anh mới nếm được một chút ngọt ngào.
Phương diện kia của họ rất hài hòa, có thể không giống với các cặp đôi bình thường, nhưng Triệu Tỉnh Quy đã cố gắng hết sức. Anh thậm chí còn cố gắng thử ở kèo trên, kéo hai chân bị tàn phế của mình, dùng sức ở cánh tay và một chút sức lực còn lại của vòng eo, vừa vụng về vừa xấu hổ để làm hài lòng cô.
Cô chưa bao giờ cười nhạo anh, như thể cô rất thích, lần nào cũng khen anh: Triệu Tiểu Quy, anh thật giỏi.
Sau khi Trác Uẩn rời đi, Triệu Tỉnh Quy lấy tờ lịch để bàn của năm mới ra, vẽ vòng tròn vào một ngày nào đó trong tháng 5, đó là thời điểm tiếp theo cô sẽ quay về, anh lại bắt đầu một vòng chờ đợi mới.
—
Lần này tại giải bóng rổ xe lăn U23 Châu Á, đội tuyển nữ Trung Quốc đã giành chức vô địch, các chàng trai đã cố gắng hết sức, sau khi để thua với tỷ số lớn trước đội hùng mạnh Iran, họ đã đấu với đội Hàn Quốc, chiến thắng đối thủ và tiến vào top 8 với vị trí nhì bảng.
Ở vòng loại trực tiếp top tám, họ để thua đội Nhật Bản và giành vị trí thứ năm chung cuộc.
Đây là giải đấu quốc tế đầu tiên mà Triệu Tỉnh Quy được thi đấu trong màu áo đội tuyển quốc gia, vì còn trẻ không đủ kinh nghiệm nên không phải là chủ lực, nhưng mỗi trận thi đấu có anh vào chơi đều có thể ghi bàn.
Tháng mười năm nay có giải vô địch bóng rổ xe lăn châu Á được tổ chức tại Bắc Kinh, trận này không đủ nhiều năm kinh nghiệm thì không thể tranh giải, Triệu Tỉnh Quy tự biết mình, với thực lực của bản thân thì trước mắt rất khó trúng tuyển danh sách tập huấn, nhưng anh bằng lòng coi đây là mục tiêu tiếp tục cố gắng.
Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, để khen thưởng đội tuyển đã vào được vòng trong, Đổng Dương mắt nhắm mắt mở cho họ đi chơi, yêu cầu là không thể có quá nhiều người, không thể mặc đồng phục của đội tuyển.
Thế là bốn chàng trai tàn tật thực sự kéo nhau đến Pattaya. Triệu Tỉnh Quy vừa muốn vừa không, trong lòng thực ra cũng có hơi hiếu kỳ, cuối cùng không lay chuyển được Trì Thanh nên đã bị anh ấy kéo đi.
Toàn bộ chương trình khá sôi động k!ch thích, bốn chàng trai tuổi hai mươi đều xem đến ngây người. Từ đầu tới đuôi Tiểu Trương chỉ biết wow wow wow, Trì Thanh thì hưng phấn gào thét, Phùng Hạo xấu hổ che mắt nhưng lại nhìn lén qua kẽ ngón tay, còn không ngừng trốn phía sau Triệu Tỉnh Quy.
Triệu Tỉnh Quy cũng xem đến choáng váng, sau khi rời khỏi buổi biểu diễn trong đầu anh đều là cảnh tượng vô cùng hoang đường và khoa trương kia.
Đêm hôm đó trở lại khách sạn không ngờ anh lại nằm mơ, trong mơ là anh và Trác Uẩn, ở phương diện nào đó anh rất dũng mãnh, người nhẹ như chim yến, hành động mạnh mẽ lại kịch liệt, còn Trác Uẩn thì gương mặt ửng đỏ, ánh mắt mê ly, nằm trong ngực anh rêи ɾỉ không ngừng…
Giấc mơ này vừa chân thực lại hư ảo. Trong mơ, Triệu Tỉnh Quy kích động đến phát khóc.
Ngủ một giấc tỉnh lại, anh chạm tay vào tã giấy, suy sụp tinh thần nằm bất động trên giường, quyết định sau này phải tránh xa Trì Thanh, người này có độc!