Chương 22

Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)

.

"Theo một cách nào đó, vụ tai nạn xe hơi đó đã cứu em. Nếu không, em thực sự không biết mình sẽ làm gì khi về nhà nữa." Felix nói.

Y gối đầu vào vai Erik, một bên má của y đặt trên ngực hắn; Erik ôm lấy y bằng một tay và nắm chặt tay y bằng tay còn lại. Họ đan những ngón tay vào nhau, âu yếm nhau, mắt cá chân của Felix quấn quanh bắp chân của Erik - có vẻ như điều này khiến cả hai cảm thấy thoải mái.

"Em nằm trong bệnh viện vài tuần. Mẹ em và cha dượng từ thành phố khác đến chăm sóc em, và một số bạn bè cũng đến thăm em... Em xa lánh họ vì em tự đánh mất mình, và tai nạn xe hơi đã khiến em tìm thấy họ một lần nữa."

"Vì có giấy xác nhận chẩn đoán em bị mắc chứng rối loạn lo âu do bệnh viện cấp, nên không mất nhiều thời gian để trường đại học thông báo với em rằng họ đã thay đổi quyết định trước đó. Em có thể hoàn thành luận án sau sáu tháng nữa. Tất nhiên, em cũng vô dụng như vậy: Giáo sư của em gần như mắt nhắm mắt mở và để em thông qua. Bà ấy nghĩ rằng em sắp chết, và có lẽ bà ấy nghĩ rằng bà ấy phải chịu trách nhiệm về vụ tai nạn xe hơi, và liên tục xin lỗi em."

"Em đã thành công tốt nghiệp, có một công việc và dường như em đã trở lại con đường được gọi là bình thường. Nhưng vấn đề là em cảm thấy mình chỉ đang duy trì một lớp vỏ bên ngoài, và bên trong lại trống rỗng: Em đã từng mơ đến những thứ đó, nhiều tiền và một người yêu lý tưởng, và tất cả những gì em cố gắng chứng minh với người cha khốn nạn của mình, giờ dường như chẳng còn ý nghĩa gì nữa. "

"Ý nghĩa sẽ xuất hiện trở lại." Erik nói, ôm y vào lòng chặt hơn. "Em cần thêm một chút thời gian."

"Có lẽ vậy." Y nói. "Em chỉ mong là như thế."

"Bây giờ em vẫn còn buồn à?" Erik hỏi. "Khi em gặp lại Zeno, hay khi hắn gọi đến?"

"Không." Felix nói. "Hắn gọi đến để nói với em những thủ tục cuối cùng để giải thể công ty khởi nghiệp. Mối quan hệ cũ giữa em và hắn không còn gì nữa. Sau vụ tai nạn xe hơi, cảm giác em dành cho hắn đã hoàn toàn biến mất. Lúc đó em nghĩ đó là tác dụng của thuốc an thần, nhưng khi ngừng thuốc thì cũng như thế." Y thở dài. "Nhưng đây thực sự là điểm đáng sợ nhất. Điều này khiến người ta cảm thấy tự ti, nghi ngờ ký ức của chính mình, và tự hỏi liệu tình cảm trước đây có phải là thật không? Nếu tất cả cảm giác mãnh liệt đó có thể biến mất đến mức này, vậy những chuyện em đã làm là vì điều gì? "

"Đừng nghi ngờ về cảm giác của em." Erik nói. "Ý tôi là... Tôi không nói mọi thứ xảy ra đều là chuyện tốt. Nhưng những gì xảy ra chính là những gì sẽ xảy ra. Chúng ta không thể kiểm soát mọi thứ, giống như chúng ta không thể kiểm soát cảm xúc của chính mình. Tôi nghĩ những cảm xúc đó là một phần của cuộc sống. Nie erfahren wir unser Leben stärker als in großer Liebe und in tiefer Trauer [1]."

Felix ngẩng đầu lên và nhìn hắn.

"Câu cuối cùng anh nghe ở đâu vậy?"

"Trên một mục lục của các văn bia." Erik nói. "Họ yêu cầu tôi chọn một câu để khắc trên bia đá trước mộ của Fritz. Họ thường viết một câu tiếng Latinh 'Hãy ở đây' hoặc 'Cầu mong linh hồn được bình an' [2] hay gì đó. Nhưng tôi không nghĩ vậy. Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Fritz và tôi đều không hiểu mấy chữ Latinh đó. Sau đó, họ tìm cho tôi một danh mục rất dày các văn bia tiếng Đức, và tôi đã chọn câu này. "

Felix nở một nụ cười yếu ớt, bất lực.

"Vì vậy, chính tình yêu và nỗi đau cho chúng ta trải nghiệm cuộc sống... nếu chúng không muốn gϊếŧ chết chúng ta. [3]"

Erik ôm lấy vai y và hôn lên trán y một cái.

"Em sẽ ổn thôi, Felix." Hắn nói vừa an ủi vừa như lời hứa. "Nỗi buồn rồi cũng sẽ qua. Sau đó em sẽ lại yêu."

Felix mỉm cười. "Có lẽ thế. Rốt cuộc không ai có thể lường trước được chuyện như vậy."

Y đưa những ngón tay quanh lọn tóc xoăn bên tai Erik.

"Erik, có lẽ chuyện này không có nhiều ý nghĩa, nhưng em muốn anh biết: chuyện trong vụ tai nạn xe lần đó em chỉ nói với anh, trước đây em chưa từng nói với ai cả."

Erik cảm thấy tim mình đập nhanh một chút.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)

"Tại sao...với tôi?"

"Làm ơn, chuyện này còn cần em phải nói sao?" Y nói với giọng điệu trêu chọc.

"Nói với tôi."

"Bởi vì anh gợi cảm đến đòi mạng." Felix nói. "Điều này anh có thể nghe không quen, nhưng trong cái vòng luẩn quẩn của bọn em, anh có thể được coi là mẫu người được yêu thích nhất: vừa cao vừa khỏe, thân hình rất chuẩn và khuôn mặt cũng rất dễ nhìn — không phải là kiểu đẹp đến khoa trương, nhưng rất dễ làm người ta mê đắm." Y trêu đùa mấy sợi tóc của Erik. "Em có thể nói với anh thêm một điều nữa để chứng minh lời tuyên bố này: Hans bé nhỏ, người thợ cắt tóc trong thị trấn, đã có lúc bị anh mê hoặc, vì vậy Wilham sẽ không cho phép anh nói chuyện với anh ấy. Hai người họ là đối tác kinh doanh, nhưng về mặt riêng tư, họ là người yêu của nhau. "

Erik cảm thấy mặt mình nóng hơn. Hắn thì thầm: "Tôi muốn biết... cảm nhận của em về tôi, ngoại trừ chuyện... tìиɧ ɖu͙©."

Felix nhìn hắn một lúc và nói, "Em nghĩ anh rất đáng yêu."

"... Đáng yêu?" Erik ngờ vực nói.

"Vâng, đáng yêu." Felix mỉm cười nhìn hắn. "Đáng yêu như một con chó săn lông vàng, và đôi khi giống một con husky."

Erik tưởng tượng ra hai loại chó này và bộ dáng của chúng trộn lẫn với nhau trong tâm trí hắn, và hắn khá thất vọng.

" Em đã nói điều gì không nên nói sao?" Felix nhìn hắn chằm chằm.

"Không có." Erik nói, cụp mắt. "Tôi chỉ nghĩ rằng em có vẻ không...thích tôi cho lắm."

"Tất nhiên là em thích anh rồi. Em đã nghĩ lúc nào mình cũng vẫn biểu đạt ý tứ như vậy."

Không, không phải thích. Erik nghĩ. Tôi không muốn từ 'thích' này. Điều tôi muốn...là cảm giác mà em đã từng dành cho Zeno. Tôi muốn em yêu tôi, tôi muốn em yêu tôi như em đã từng yêu hắn, yêu tôi như người yêu lý tưởng nhất của em, và yêu tôi như thể tôi là người duy nhất trong sinh mệnh của em.

Những lời này vang vọng trong lòng hắn một cách hỗn loạn. Hắn không thể nói thành lời. Những lời này hơi quá đáng: quá dữ dội, vượt mức, không phù hợp, và bất thường.

Nhưng chúng thực sự là những gì trong lòng hắn muốn.

Hắn ngước mắt lên và nhìn Felix. Hắn không biết liệu bộ dáng hiện tại của mình có tiết lộ những suy nghĩ trong lòng hắn không - hay chỉ khiến hắn giống như một con chó con đang đau khổ.

"Em nghĩ em có thể nói cho anh biết thêm một lời nói dối nữa mà em đã từng nói với anh." Felix nói nhẹ nhàng. "Thực ra, em đã đặt một khách sạn trong thị trấn."

Erik sững sờ nhìn y.

"Em đã nói dối anh là vì em có cảm giác, nếu em không có nơi nào để đi, anh có thể mời em đến nhà của anh. Và em thực sự muốn đi."

"...Ồ." Erik nói. "Được rồi."

"Em thích anh lắm, Erik." Felix đặt một tay lên má hắn. "Và anh khi ở trên giường cũng rất tuyệt - ừm, siêu cấp nóng bỏng. Điều đó có khiến anh cảm thấy tốt hơn không?"

"Ừm."

Felix nhìn hắn chằm chằm. "Anh có biết em thích điểm gì nhất ở anh không?"

"Điểm nào?"

"Trông anh rất nghiêm túc, nhưng thật ra anh có chút điên cuồng." Y nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn. "—Điều đó làm cho em cảm thấy bớt cô đơn hơn."

Erik hôn y một cách không kiểm soát.

Họ im lặng hôn nhau một lúc. Erik kéo chăn bông lên che lại cho hai người.

"Chúng ta hãy ngủ một lúc đi." Felix nói. "Em rất mệt, ngày mai em còn phải dậy sớm, sau đó còn phải ngồi tàu hỏa cả một ngày...Kỳ nghỉ đã kết thúc."

Y nhắm mắt lại. Erik ghé đến hôn lên trán và mí mắt của y một chút.

"Ngủ đi. Chúc ngủ ngon."

Ngay khi môi hắn rời khỏi Felix, hắn phát hiện y đã ngủ.

Erik nằm xuống bên cạnh y một lúc, nhưng hắn không cảm thấy buồn ngủ chút nào. Ý thức của hắn dường như không bao giờ rõ ràng và sắc bén như khoảnh khắc này: hắn có thể cảm nhận được thời gian đang trôi trong căn phòng này từng phút từng giây. Mỗi phút trôi qua là một phút trừ đi thời gian và ký ức của hắn và Felix, và cũng là một phút gần hơn với giây phút chia ly.

Hắn đang nghĩ về cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa hắn và Felix, cái ôm dài trong đêm khi họ cùng nhau nghe nhạc. Từ những giây phút đầu tiên đó đến giờ, cảm giác như thể một thời gian rất dài đã trôi qua - cảm giác họ đã đi một chặng đường dài để tiếp cận nhau một cách cẩn thận, liên tục thử nghiệm và che đậy, trong tâm lý phòng thủ sợ hãi thất vọng và không thể kiềm chế được khát vọng lại gần đối phương hơn một chút. Giữa những ham muốn của người kia, sự tín nhiệm được xây dựng theo từng khúc quanh, nhỏ giọt từng chút một, cho đến khi dần dần hạ xuống đề phòng, và từng lớp từng lớp cởi bỏ lớp ngụy trang. Cuối cùng thì Felix cũng mở lòng với hắn... nhưng ngày mai y sẽ phải rời đi.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.comViên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)

Mình không còn thời gian nữa. Hắn tuyệt vọng nghĩ. Chỉ cần cho hắn thêm một chút thời gian... Có lẽ thêm một chút thời gian, mọi thứ có thể hoàn toàn khác. Nhưng giờ đây, dường như tiến hay lùi đều là sai lầm và không còn lối thoát: thời gian họ bên nhau quá ngắn, ngắn đến mức tưởng chừng chỉ có thể trở thành điểm giao nhau tình cờ của hai con người gặp nhau, một hồi ức của kỳ nghỉ.

"...Kỳ nghỉ đã kết thúc." Hắn nói.

Nhưng đây không phải là một kỳ nghỉ. Erik nghĩ. Kỳ nghỉ là khoảng thời gian khiến mọi người cảm thấy thư thái và hạnh phúc. Những kỳ nghỉ sẽ không thay đổi quỹ đạo cuộc sống của bạn, sẽ không khiến bạn cảm thấy rằng cuộc sống trước đó là vô nghĩa, và mọi thứ sau đấy không còn được mong đợi nữa. Kỳ nghỉ sẽ không bao giờ để con người ta phải chịu đựng cái thứ đau khổ ấy, đầy những nỗi đau - bản thân phải giãy dụa và hạnh phúc - hạnh phúc đến nỗi người ta quên hết những lo lắng, sợ hãi... Sau đó chớp mắt sẽ đứng ở điểm cuối cùng, đối mặt với khoảnh khắc kỳ nghỉ kết thúc, như vừa tỉnh giấc chiêm bao.

Hắn đưa tay ôm lấy Felix. Y hô hấp đều đều và ngủ thϊếp đi trong vòng tay của hắn.

Một lúc lâu sau, Erik nhẹ nhàng đứng dậy rời khỏi giường, đi tới bàn làm việc, cầm điện thoại di động lên. Hắn mở thanh tìm kiếm, gõ "Zeno", suy nghĩ một lúc rồi thêm tên đầy đủ của Felix.

... Hắn nhanh chóng tìm thấy thứ mình đang tìm: một bức ảnh chụp hai thanh niên trong bộ trang phục chỉnh tề. Zeno Presley và Felix Lorbeer.

Điều đầu tiên hắn chú ý tới là Felix. Trong ảnh, tóc đen hoàn toàn, trông chững chạc và lạnh lùng. —— Bây giờ Felix là một cậu bé hơi gầy, y trông trẻ hơn nhiều so với tuổi thực của mình, và mái tóc vàng của y càng làm tăng thêm vẻ trẻ trung và thanh tú. Trong bức ảnh, y là một người đàn ông đẹp trai lạ thường, cân xứng và điềm tĩnh hơn, đặc biệt là mái tóc đen: chúng cân bằng những đường nét tinh tế và mỏng manh trên gương mặt của y một cách hoàn hảo. Hắn tự hỏi liệu Felix có thích bộ dáng của y trong bức ảnh này hay không: thật rực rỡ và khiến người ta không thể thở nổi.

Hắn hướng ánh mắt sang người đàn ông cao ráo và đẹp trai bên cạnh Felix.

Đó là người yêu trong mộng của y. Hắn nghĩ. Hắn nhìn vào đôi mắt xanh vô cùng và những đường nét lạnh lùng và cương nghị trên khuôn mặt đó.

- ------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói.

[1] Đây là một câu thơ của Rainer Maria Rilke (1875-1926, một nhà thơ nổi tiếng của Đức và Pháp). Giống như tất cả các bài thơ, rất khó để dịch, ngoại trừ trong văn dịch Pháp, một ý nghĩa khác khi gán vào ngữ pháp của Pháp là: 'Chúng ta không bao giờ trải nghiệm được cuộc sống của mình một cách chân thực nhất như khi chúng ta yêu sâu đậm và phải chịu đựng một nỗi bi thương sâu sắc'. Trong đó, 'grosse liebe' (nghĩa đen là "tình yêu lớn") có cả ý nghĩa "tình yêu bền chặt và tình yêu sâu sắc" cũng như "tình yêu vĩ đại" - cụm từ này thường được dùng trong các từ thông tục để mô tả sự trang trọng, (không giống với tình yêu thông thường) cũng có thể được dùng để chỉ người yêu quan trọng nhất, tương tự như cách dùng của "chân ái" hoặc "yêu nhất" trong tiếng Trung; cụm từ "người yêu lý tưởng" được Felix đề cập trước đó cũng là ý tứ này. Nó cũng thường được kết hợp với Leben (có nghĩa là "cuộc sống", "sinh mệnh" và "một đời"), chẳng hạn như tổng thể Liebe meines Lebens (tình yêu của cuộc đời tôi). Bản dịch trong văn bản chỉ có thể miễn cưỡng tính đến những ý tứ đa nghĩa này.

[2] Văn bia tiếng Latinh thông dụng: REQUIESCAT IN PACE. (Hãy yên nghỉ.) và VALE DULCIS ANIMA. (Cầu mong linh hồn được bình an.). Còn một câu nữa mà cá nhân tôi rất thích: MORS CERTA, HORA INCERTA. ("Chết là nhất định. Thời gian là bất định). Hay một bản dịch văn chương hơn là: "Không có thời gian cho sự sống, nhưng có một thời gian để chết."

[3] Nguyên gốc: So erfahren wir unser Leben in großer Liebe und in tiefer Trauer, soweit sie uns das Leben nicht kosten.

Ngày 6 tháng 10, Chủ nhật.

- -----------------------------------------------------------

Mấy bạn chuẩn bị đội nón bảo hiểm lên đi

Chương sau sắp cua gấp:v