Chương 3: Chạm Mặt.

Bây giờ đến chiếc xe của cô, không thể nào đề máy xe lên được, cô muốn tức điên lên! Kiều Mộng thầm rủa trong lòng, cô mà biết được ai làm đυ.ng vào xe của cô thì cô sẽ không tha cho người đó, cô đành trích cái tiền mà của người ta đã ném lại rồi mua lại mười lăm hộp cơm và sửa xe, sau này khi biết được ai là người tông trúng chiếc xe của cô thì cô sẽ trả lại tiền thừa cho người đó.

Bây giờ Kiều Mộng không còn cách nào khác, chỉ biết leo xuống xe rồi dắt bộ đi ra đường lớn, đi khoảng mười phút mới đến chỗ sửa xe. Nhìn thấy chỗ sửa xe cô như chết đi sống lại, trong lòng vui mừng không thôi. Hơi mười phút trôi qua, tiền sửa xe của cô hết ba trăm hai mươi nghìn, vì cái bình máy xe của cô bị hỏng cho nên phải thay, cũng may là có cái tiền này đắp vào chứ cô ít bao giờ để quá hai trăm nghìn trong người.

Chạy xe về quán cơm, Kiều Mộng bị trễ giờ giao cơm hơn ba chục phút, cũng may khi gọi cho khách xin lỗi thì họ chỉ gục cô giao hàng nhanh một chút, cũng không có bất cứ ai phàn nàn về việc bất tiện này.

Sau khi giao cơm xong, Kiều Mộng quay lại quán cơm để dọn dẹp sạch sẽ, xong xuôi mọi việc thu xếp đồ đạc chuẩn bị về lại phòng trọ. Ngày nào cũng như thế cả, hết giờ làm thì Kiều Mộng có thói quen về phòng trọ ngay, nhưng suốt hai tháng nay từ sáng sớm tinh mơ đến tận mười giờ đêm cô mới được gặp mặt em trai cô một lần. Khi nãy nãy có tạt vào chợ mua ít rau nên tranh thủ nhặt rau sau đó xào thịt bò, chuẩn bị bữa chiều cho Kiều Quang, chút đi học về cậu sẽ ăn chuẩn bị đồ đạc đi làm part - time. Từ sáng đến giờ vẫn chưa có một hạt cơm vào bụng, nhưng Kiều Mộng nấu xong chỉ kịp uống ly nước, sau đó quét dọn phòng trọ, sắp xếp đồ đạc sao cho ngay ngắn.

Phòng trọ của Kiều Mộng cùng em trai sinh sống đang sinh sống thì giá thuê mỗi tháng chỉ một triệu hai trăm nghìn. Kiều Quang ở trên cái gác còn cô thì ở bên dưới, nhưng cô không cho cậu dọn dẹp hay giặt giũ quần áo, tất cả công việc này cô đều dành làm hết. Vì lúc trước công việc của Kiều Mộng chỉ đến một giờ trưa thôi, buổi chiều cô hoàn toàn rảnh, lâu lâu còn còn đi phát tờ rơi nữa. Cuộc sống mưu sinh ở thành phố nó là như vậy, Kiều Mộng chưa từng than vãn hay buồn tủi mà suy nghĩ tiêu cực, cô là người rất mạnh mẽ lại kiên cường vượt khó, chỉ mong có một ngày ông trời rộng lương thương số phận trắc trở này, giúp cô nhanh chóng thực hiện được những mong muốn của tương lai sau này. Kiều Mộng chẳng mong được sống trong giàu sang phú quý, cả đời chỉ mong ước có một mái ấm gia đình nhỏ, chăm sóc người mẹ cô hết nửa đời còn lại cùng với em trai mình, ngoài ra cô cũng có mong ước trở thành đầu bếp chuyên nghiệp tiếp bước truyền thống của gia đình.

Gần xế chiều Kiều Mộng đã có mặt ở nhà hàng, cô có kể lại tình hình mọi chuyện cho dì Tâm nghe, dì ấy cũng nói trong cái rủi cũng có cái may. Kiều Mộng cảm thấy dì ấy nói rất đúng, cũng may cô có số tiền này để thay bình xe.

Buổi tối sau khi tan làm Kiều Mộng nhanh chân bước đi xuống hầm gửi xe cho nhân viên, nhưng vừa đi cô vừa nhìn đăm đăm vào cái túi xách để tìm chìa khóa. Bỗng lúc này Kiều Mộng va vào một cái gì đó cứng y hệt như tượng vậy, thiếu chút nữa thôi toàn thân cô mất thân bằng mà ngã ngửa ra phía sau, cũng may có một bàn tay ấm áp vươn ra đỡ lấy eo cô.

"A!"

Theo phản xạ mà hai tay cô ôm chặt lấy mặt, nhưng vài giây qua đi không thấy cơ thể mình truyền đến cơn đau. Lúc này người đàn ông vừa đỡ lấy người cô, khuôn mặt đẹp trai tỏ vẻ chán ghét, ngay lập tức buông cô ra.

Kiều Mộng vội vàng giữ thăng bằng cơ thể mình, lúc này cô mới ngước mắt lên nhìn. Đập vào mắt cô là khuôn mặt điển trai, chân mày rậm, sống mũi cao dài, đôi môi mỏng hơi mím lại. Sắc mặt người đàn ông không một chút biểu cảm nào, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn cô một cái như đang cảnh cáo. Kiều Mộng thấy vậy liền giật mình, sau đó hốt hoảng gập thân trên xuống một góc chín mươi độ, cúi đầu xin lỗi.



"A... bất cần quá... thực sự... xin lỗi anh! Tại vì tôi đang bận tìm chìa khoá xe cho nên không để ý mới va vào người anh! Anh đừng để bụng nhé!"

Nhìn cách ăn mặc đơn giản của người con gái trước mắt, Duy Nam không có mấy hào cảm, cau mày liếc nhìn cô một cái, không vui vẻ mà hỏi đối phương.

"Cô là ai mà lại đi xuống dưới này vậy?"

"Anh hỏi tôi sao?"

Kiều Mộng ngơ ngác hỏi người đàn ông trước mặt, không biết anh ta là ai mà lại đi hỏi cô như vậy. Nhưng mà nghĩ lại đây là hầm giữ xe của nhân viên phục vụ và nhân viên chế biến thức ăn, còn những chức vụ cao hơn như lễ tân và quản lý thì theo cô được biết họ toàn đi xe hơi sang trọng nên được đậu xe ở hầm khác chứ không đậu cùng ở đây. Kiều Mộng hơi tò mò một chút, không biết người đàn ông là ai, chức vụ có liên quan gì đến nhà hàng này không mà lại đi vào hầm gửi xe của nhân viên.

Kiều Mộng đang chìm đắm trong hoài nghi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, tâm trạng căng thẳng vô cùng, bỗng lúc này người đàn ông cất tiếng nói:

"Thôi! Bỏ qua đi! Cô đi vào đây thì là nhân viên ở đây đúng không?"

Không để cho Kiều Mộng có cơ hội được trả lời lại, người đàn ông ngay lập tức ra lệnh cho cô.

"Mau đi ra đó xem giúp tôi coi có cô gái hay bà cô nào đang chạy đi tìm tôi không?"

Tự nhiên khi không lại ra lệnh cho cô đi ra bên ngoài xem tình hình cho anh ta, giờ đã mười giờ đêm rồi, Kiều Mộng cô đây đâu có dư thời gian, với lại cô còn phải về nhà nếu không em trai cô sẽ không đi ngủ ngay, lo lắng chờ đợi cô về nữa. Nhưng nhìn vẻ mặt của người đàn ông này, Kiều Mộng thấy có cái gì đó rất khả nghi, ngay lập tức đã chụp tay của anh ta lại rồi nói:

"Nè, cái anh kia, anh đừng nói với tôi, anh là cướp nha! Anh cướp gì của đàn bà phụ nữ nên sợ bị bắt rồi trốn vào đây đúng không hả?"



Duy Nam cực kỳ ghét người phụ nữ khác chạm vào người mình, nhưng không hiểu sao khi đôi bàn tay trắng nõn giữ lấy khuỷu tay của mình, anh không cảm thấy chút khó chịu nào. Nhưng đối mặt với hành động thiếu suy nghĩ của cô gái, Duy Nam lại không phải là gã đàn ông vũ phu, ấn đường của anh hơi chau lại, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn cô từ đầu đến cuối mà đánh giá, sau đó mới mở miệng đáp lại:

"Cô bị điên à? Ăn nói kiểu gì thế? Có tin tôi cắt lưỡi cô không?"

Nghe phản ứng mãnh liệt của người đàn ông, Kiều Mộng chắc chắn đối phương có tật giật mình, bị cô nói trúng tim đen cho nên mới lớn tiếng với cô như vậy.

"Rồi, tôi chắc chắn một trăm phần trăm, anh là cướp nên mới hăm dọa tôi như thế! Tuy tôi là con gái nhưng không có sợ anh đâu nhé! Anh mau đi ra ngoài đó, rồi nhận tội với người ta đi, dù gì cũng là đàn bà phụ nữ, sao anh có thể cướp của họ như vậy? Anh có biết làm như thế rất ác không? Sẽ mang nghiệp còn bị công an bắt nữa đấy."

Duy Nam hất vang bàn tay nhỏ của cô gái ta khỏi tay mình, sắc mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng như lúc ban đầu.

"Cô từ trên trời rơi xuống sao? Nhỏ cái miệng lại ngay cho tôi."

"Tôi không im thì làm sao? Đồ ăn cướp, anh có mau đi ra ngoài đó nhận tội không, nếu không tôi sẽ hét toáng lên đấy."

Ngay lúc này Minh Hiếu vội chạy vào hầm xe nhân viên để báo cho Duy Nam biết tình hình bên trong nhà hàng, rằng bà nội của anh và cô gái kia đã rời đi, vì chạy quá nhanh nên khi vừa vào đến thì anh ta hổn hiện nói không thành tiếng. Hai tay Minh Hiếu chống trên đầu gối vừa thở gấp vừa nói:

"Anh Duy Nam... phù phù... bà ... bà nội và cô Ngọc Ái đã lên xe bỏ về rồi. Hai người họ không còn kiên nhẫn để đợi anh đến cho nên tức giận bỏ đi rồi! Toi rồi, toi rồi! Em thấy sắc mặt của bà đáng sợ lắm, chắc bây giờ bà giận anh rồi!"

Đường đường là một thanh niên trai tráng, đầu đội trời chân đạp đất, chỉ vì không muốn đính hôn với hôn ước mà gia đình mình sắp đặt, ấy vậy mà anh lại cho người ta leo cây, để người ta chờ đợi cuộc gặp mặt này tận ba tiếng đồng hồ mà chẳng thấy mặt mũi tăm hơi đâu.