Trước đi khi đi chơi cùng Duy Nam thì cô đã nhắn tin báo cho Kiều Quang biết, căn nhà của cô thuê khá là xa với nơi này, phải nói là đi hơn một tiếng mới tới. Vì cô không muốn ở lại thành phố này nữa, biết rằng sẽ rất đau lòng khi sắp sửa rời xa Duy Nam và rời xa nhà hàng, nơi mà cô ao ước có được vị trí đầu bếp.
Đành gác bỏ ước mơ qua một bên, cô nghĩ bản thân mình năm nay không làm được thì năm sau cô cũng sẽ làm được thôi mà, nên cô không có buồn, lúc sáng cô có ôm dì Tâm và kể cho dì nghe mọi chuyện.
Dì Tâm khi biết chuyện thì khóc nhiều lắm nhưng đó là quyết định của cô, dì không thể thay đổi được gì, nhưng đến tầm chiều, lúc hết giờ làm, dì đã dúi vào tay của cô hai mươi triệu.
Dì Tâm nói cô hãy giữ lấy nếu có khó khăn gì thì hãy nói cho dì biết. Cô rất biết ơn dì Tâm, dù không muốn nhận số tiền này nhưng cô cũng phải bấm bụng nhận lấy, vì giờ đây khi rời đi, cô sẽ từ bỏ hết tất cả, cô không muốn lấy bất cứ thứ gì của Duy Nam đem đi hết, kể cả tiền lương của tháng này, cô cũng đã quyết định bỏ.
Trên đường về lại căn biệt thự, Duy Nam nói:
"Hôm nay em vui thế này thì chắc không cần uống bia đâu nhỉ?"
"Em rất vui nhưng em vẫn muốn uống, uống càng nhiều càng tốt, vì em không biết sau này..."
Đang nói thì Kiều Mộng bỗng khựng lời nói lại, xém tí nữa cô đã nói ra không biết sau này còn có cơ hội để uống bia và ăn thịt vịt nướng cùng ta không. Thấy cô im lặng không nói tiếp, Duy Nam liền nói:
"Sao không nói tiếp vậy? Sau này thế nào hả Kiều Mộng?"
"Ừm... Không có gì đâu anh, về nhà nhanh đi ạ, em nghe mùi thơm của thịt vịt chịu hết nổi rồi đây này!"
"Gần tới nhà rồi."
Hơn năm phút sau, cuối cùng cô và Duy Nam cũng đã về tới nhà. Bước xuống xe, cô đứng nhìn xung quanh căn biệt thự, cô có chút luyến tiếc khi ngày mai đã phải xa nơi này rồi nhưng trước sau gì cô cũng phải đi mà.
Căn bản là vì Kiều Mộng không là gì cả, ngay ngày mai, cô đã được sống đúng với bản thân của cô, không biết khi bà nội và ông Thành biết hết mọi sự thật thì họ sẽ như thế nào, cô nghĩ chắc chắn họ sẽ rất ghét hạn người như cô, vì tiền bất chấp tất cả, đúng vậy, cô đã vì tiền mà lừa gạt họ suốt thời gian vừa qua.
Duy Nam lúc này bước ra, nắm lấy tay của cô rồi anh ta nói:
"Em sao vậy? Hôm nay tha hồ tung hoành nhé, vì sáng mai ba với bà nội mới về."
"Dạ... Em đâu có bị làm sao đâu!"
Cô gượng cười tươi cho Duy Nam nhìn thấy để anh không nghĩ linh tinh nữa, bước cùng anh vào bên trong, ngày hôm nay sao cô có nhiều cảm xúc lạ quá, chắc sắp sửa rời xa nơi này nên trong lòng cứ thấy buồn bã làm sao.
Dọn đồ ăn và bia ra, ngày hôm nay cô và anh nhậu ở ngoài ban công, làn gió lướt nhẹ qua, tóc của cô bay bay trong gió, khung cảnh này thật lãng mạn, nhưng đây cũng là ngày buồn nhất của cô.
Sau đêm nay, cô không còn ở bên cạnh anh nữa, nhưng như thế cũng tốt cho anh, vì từ giờ, anh không còn bị cô làm phiền nữa, anh cũng sẽ có thời gian rảnh rỗi hơn.
Từ lúc cô chấp nhận bước sang mối quan hệ yêu đương, cô chưa làm gì cho Duy Nam hết, cô chỉ làm cho anh thêm mệt mà thôi.
Nhìn thẳng vào khuôn mặt điển trai ấy, cô không ngờ được rằng bạn trai của cô là một người đẹp trai đến như vậy, nhưng số phận không cho phép cô và anh bên nhau nữa, nên cô phải chấp nhận với điều đó.
Duy Nam lúc này mới nói: "Em uống hai lon bia rồi đó, chưa say sao? Hôm nay có chuyện gì phải không? Nhìn vào mắt của em, anh thấy lạ lạ làm sao ấy, có gì giấu anh đúng không?"
"Không có ạ, chỉ là em thấy rất vui khi được ở bên cạnh của anh mà thôi."
Ngày hôm nay nói rằng muốn uống thật say nhưng cô lại không dám, cô sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà bật khóc rồi nói hết mọi chuyện ra cho Duy Nam biết, cô buông lon bia trên tay xuống, tựa đầu vào vai của anh, hít lấy mùi thơm trên cơ thể của anh, sau đó cô cười nhạt rồi nói:
"Anh à, sau này nếu em không còn ở bên cạnh của anh nữa thì anh có nhớ em không?"
"Chẳng lẽ em nghĩ em thoát được anh sao? Chỉ cần xa em quá hai mươi bốn tiếng thôi, tự khắc anh sẽ chạy đi tìm em."
"Thật à? Dù em có trốn ở đâu, anh cũng tìm ra em được sao?"
"Thật mà, anh tin chúng ta có thần giao cách cảm nên anh biết chắc chắn em không thể rời xa anh được đâu."
Duy Nam nói rồi thì cúi xuống hôn lên trán của cô, thật sự anh rất yêu cô, chỉ muốn nhìn thấy nụ cười trên môi của cô mà thôi.
Với tay kéo mấy lon kia sang một bên, Duy Nam không muốn cô uống bia nữa, anh cố gắng ép cô ăn hết hộp vịt nướng, giờ đây việc chăm cô mập mạp trở lại là bổn phận của anh.
Khi ép cô ăn hết hết hộp vịt nướng thì cả hai cùng nhau dọn dẹp rồi đi về phòng ngủ, cô và Duy Nam nằm cạnh nhau và ôm nhau rất chặt, y hệt như đang rất sợ đến chuyện sẽ rời bỏ nhau.
Cả đêm đó cô chỉ làm bộ nhắm mắt giả ngủ, đợi cho Duy Nam ngủ say rồi thì cô mới dám mở mắt ra, hôn nhẹ lên đôi môi của anh, hai hàng nước mắt cô lại rơi.
Kiều Mộng tự nói trong lòng rằng cô chúc anh có được một cuộc sống bình yên và hạnh phúc bên người con gái khác, cô cầu mong cô gái mà anh chọn sẽ luôn yêu thương anh thật lòng, và cô rất muốn gửi hết những tình yêu cô dành cho anh đến cô gái đó, mong cô gái đó yêu anh thay phần của cô.
Được nhìn thấy anh cười, được nhìn thấy anh hạnh phúc đó là điều mà cô đang mong muốn nhất, chỉ mong sau này cả hai không còn gặp lại nhau nữa, hoặc nếu có gặp cô cũng rất muốn nhìn thấy anh đang tay trong tay bên một cô gái khác. Biết rằng lúc đó cô sẽ rất đau và sẽ trốn ở một gốc để khóc nhưng điều đó là điều mà cô đã chọn.
Sáng hôm sau.
Kiều Mộng bước chân xuống giường lúc năm giờ sáng, đi rửa mặt thật sạch, thay quần áo xong cô vội bước xuống nhà, đi thẳng đến phòng bếp mở đèn lên.
Từ khi về căn biệt thự này sống, Kiều Mộng chưa từng động tay vào làm bất cứ thứ gì hết, cô muốn ngày hôm nay, trước khi rời khỏi căn nhà này, trước khi thú nhận hết mọi tội lỗi thì cô muốn nấu bữa sáng cho bà nội và ông Thành, những gì họ đã cho cô, cô có trả cả đời cũng không hết, cho nên ngày hôm nay, món ăn sáng mà cô nấu cho mọi người cũng tràn đầy sự hối lỗi của cô, bao nhiêu câu xin lỗi và cảm ơn, cô cũng đều gói gọn vào trong món ăn này.