Đôi vai gợi cảm của Kiều Mộng rụt lại, bàn tay mảnh khảnh đưa xuóng đan vào chân tóc của người phía trên.
Kɧoáı ©ảʍ khác lạ phân tán khắp mọi cơ thể, ngọn lửa du͙© vọиɠ ngày càng bùng cháy mãnh liệt.
Mầm chồi non khi nằm gọn trong khoang miệng của người đàn ông, nó hệt như biến thành món sơn hào hảo vị, một khi chạm lưỡi khiến cho Duy Nam càng thêm thèm thuồng, mê mẩn muốn ăn trọn chúng.
Đôi bàn tay của người đàn ông không ngừng xoa nắn cặp đào tiên căng đầy, do lực nắn bóp quá lớn, một chút ít phần thịt đào tràn ra khẽ tay to lớn kia, càng nhìn càng thêm kí©h thí©ɧ.
Duy Nam một bên môi lưỡi quấn quýt lấy quả trái chín mọng, bên còn lại không ngừng xoa nắn tạo cho người con gái một cảm giác u mê sung sướиɠ. Đầu lưỡi trơn ướt câu lấy quả mâm xôi là y như rằng toàn thân Kiều Mộng bắt đầu uốn éo, du͙© vọиɠ hoang dã dần được châm ngòi.
Cảm giác ham muốn phân tán khắp nơi trong cơ thể, càng làm cho lý trí Kiều Mộng cảm thấy mê man khó diễn tả,
Đêm định mệnh lần đó ý thức của người con gái không được tình táo, do vẫn còn chìm đắm trong men say cho nên Kiều Mộng không cảm nhận được rõ kɧoáı ©ảʍ đê mê này.
Giờ phút này Kiều Mộng hoàn toàn tỉnh táo, mọi cử chỉ hành động mà người đàn ông vuốt ve yêu chiều, tất cả những gì mà anh mang lại cô đều cảm nhận được rõ nét.
Bàn tay hư hỏng của người đàn ông rời bỏ khỏi nơi gò đồi, chiếc bụng bằng phẳng của cô gái theo cự li tiếp xúc của hơi nóng từ lòng bàn tay truyền đến mà không ngừng run rẩy, thần kinh của Kiều Mộng càng thêm căng thẳng.
Dưới ánh đèn mở ảo của đèn ngủ, đôi mắt bồ câu của người con gái càng thêm mê ly. Không biết do trong không khí phảng phất hơi nóng của ngày hè hay là do nhiệt độ cơ thể của Kiều Mộng vì bị kí©h thí©ɧ mà tăng lên dẫn đến hai bên huyệt thái dương nhễ nhại mồ hôi vì nóng bức.
Nhìn dáng vẻ quá đỗi yêu kiều của người con gái, khoé môi của ai kia khẽ nhếch lên, ý đồ xấu xa hiện rõ trên khuôn mặt đẹp trai nam tính.
Bàn tay to khoẻ của người đàn ông tịnh tiến xuống phía bên dưới, luồn vào phía bên trong chiếc quần bảo hộ được làm bằng chất liệu su thạch mềm mịn, đầu ngón tay vô tình chạm vào cánh hoa non mềm.
Duy Nam cảm nhận rõ khu vực thần bí nào đó sớm đã rò rỉ ra một luồng nước xuân, chất lỏng dính nhớt sâu bên trong tận cùng hang động tuôn trào, cuốn lấy bụng ngón tay của anh.
"Bé yêu, cái miệng bên dưới của em cũng giỏi đòi hỏi thật!"
Chất giọng khàn khàn của người đàn ông truyền đến bên tai, càng nghe Kiều Mộng càng thêm thẹn thùng.
Khuôn mặt đáng yêu đỏ ửng giống như kẻ say rượu, Kiều Mộng không muốn đối phương nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của mình, cô nâng hai tay lên, che kín nét ngượng ngùng của mình.
"Anh... đừng... đừng nói nữa..."
Xấu hổ chết đi được!
Cô da mặt mỏng, đâu có mặt dày vô liêm sỉ như ai kia!
Đúng là được nước lấn tới! Rõ ràng biết cô dễ đỏ mặt khi đối diện với tình huống xấu hổ này, vậy mà người đàn ông không biết liêm sỉ kia dám trêu trọc cô.
Chẳng lẽ bà đây lại cho leo cây, để tự chính mình dùng tay xử lý bây giờ!
Tuy trong lòng ai oán người đàn ông là vậy, những dưới những động tác mèo vờn chuột kia, cơ thể của Kiều Mộng như hoá thành miếng đậu hũ, mềm nhũn nằm yên tại chỗ mặc cho đối phương ve vãn.
Duy Nam không ngừng vuốt ve đoá hoa hồng xinh đẹp kia, từng động tác cưng chiều đều khiến cho bông hoa xinh tươi kia tiết ra mật ngọt, mùi hương ngọt ngào quyến rũ thu hút bầy ong mật tìm đến.
"Ưʍ... đừng... chỗ đó... đừng mà"
Nơi nào đó của người thiếu nữ truyền đến từng đợt ngứa ngáy khó chịu, đôi chân thon ngọc vội vã khép chặt lại, nhưng chẳng thể nào nhanh bằng tốc độ lưu manh của người đàn ông.
Đầu ngón tay tiến sâu vào bên trong, hệt như đang tìm kiếm lối vào nhị hoa. Càng vào sâu bên trong, diện tích xung quanh đều bị thu hẹp lại.
Vách tường bên trong hang động hệt như cảm nhận được có kẻ lạ mặt đột nhập, ngay lập tức xuất hiện bao nhiêu cạm bẫy nguy hiểm, hoá thành vô số chiếc miệng nhỏ lao đến, thi nhau cấu xé, đùi đẩy vật thể lại ra khỏi địa bàn bất khả xâm phạm này.
Duy Nam cười nhạo một tiếng, không ngờ khu vực cấm này lâu ngày không ghé qua chào hỏi, nó lại chặt chẽ đến nỗi không lọt nổi đốt ngón tay.
Nghĩ đến đây, du͙© vọиɠ nguyên thuỷ của người đàn ông càng trào dâng mãnh liệt, lực tay đùn đẩy ngày càng mạnh. Sau vài phút chật vật, cuối cùng ngón tay giữa của anh đã trót lọt vào sâu bên trong sào huyệt, nằm gọn gàng lối vào.
Sống lưng của Kiều Mộng cong lên hình cánh cung, hai tay siết chặt lấy mép gối, nước mắt sinh lý tuôn trào hai bên khoé mi, cánh môi dưới bị cắn chặt.
Trướng quá!
Bộ phận nữ tĩnh lần đầu bị phá thân đã không chịu nổi sự đòi hỏi tàn nhẫn của người đàn ông, sau bao lâu không được nếm thử tư vị hoan lạc này, nơi đó dường như mẫn cảm hơn, căng trướng khó chịu tột cùng.
"Đừng mà... Duy Nam... đừng..."
Âm thanh kiều suyễn thoát khỏi cuống họng, Kiều Mộng nỉ non van xin người đàn ông rút lui, nhưng lời vừa thoát ra giống như đang cổ vũ đối phương vậy, làm cho anh càng muốn bắt nạt cô thêm.
Trái quả chín trên đỉnh đồi bị Duy Nam gặm cắn không thương tiếc, phía xung quanh nó đã có dấu hiệu bị bong tróc, sưng tấy trông thật đáng thương.
Kiều Mộng cố gắng dịch chuyển người lên phía trên, nhưng thắt lưng lại bị người đàn ông giữ chặt lại. Bất đắt dĩ, đôi bàn tay trắng nõn ra sức vỗ vào hai bên bả vai của Duy Nam, ý muốn bảo anh buông tha cho hai trái quả chín mọng kia.
Chúng bị anh cắn sắp sửa rụng cuống đến nơi rồi!
Tên đã lên cung, đâu thể nào dễ dàng hạ xuống được.
Duy Nam chỉ buông thả cho mầm chồi non kia, đôi môi nóng rực kia lại di dời đến địa bàn khác, tìm đến đoá hoa hồng mẫn cảm kia.