Ôn Viễn Khanh vẫn luôn muốn cùng An Nhu nói chuyện này, nhưng mà phương thức giáo dục An Nhu đối với Ôn Nghị vẫn luôn kiên trì, Ôn Nghị từ nhỏ đến lớn quả thật cũng không khiến người lớn bận tâm, thành tích cũng luôn cầm cờ đi trước, từ nhỏ tới lớn chưa lầm lỗi gì to tác, nhưng vừa lúc này lại phạm phải sai phạm lớn nhất. Ôn Viễn Khanh sợ Ôn Nghị bị mình áp lực, tích tụ lâu ngày chờ một ngày nào đó sẽ bộc phát tới mức không thể vãn hồi. Nội tâm Ôn Viễn Khanh thật sâu thở dài, đứng dậy duỗi tay ôm lấy con trai, Ôn Nghị từ đầu tới cuối chưa mở miệng nói câu nào, thân thể thiếu niên khẩn trương cứng đờ, bàn tay Ôn Viễn Khanh vỗ vỗ sau lưng Ôn Nghị an ủi, ngữ khí ôn hoà hiền hậu nhu hòa.
"Tiểu Nghị hôm nay có phải con đã bị sợ hãi không? "
Cái mũi Ôn Nghị trong nháy mắt chua xót, cúi đầu cắn cắn môi. Quả thực, hắn thật sự sợ hãi, hôm nay khi bị thầy giáo bắt được Ôn Nghị cảm thấy lạnh cả người, hắn chưa bao giờ thấy thời gian ở trường dài dẵng như vây, áp bách như vậy, mỗi một phút trôi qua như bị lăng trì thể xác và tinh thần.
Khi nhìn thấy mẹ vội vã đi tới, Ôn Nghị mới cảm thấy có chút nhẹ nhàng thở ra, nhưng trái tim lại lập tức đập loạn, hắn biết nếu để ba biết chuyện sớm muộn cũng phát sinh nhiều vấn đề. Ôn Viễn Khanh là người cha Ôn Nghị luôn kín sợ, bản thân gây sự sẽ khiến ba thất vọng.
Ôn Viễn Khanh thấy con trai cúi đầu không nói lời nào, kéo ra khoảng cách hai người, nhẹ giọng hỏi.
" Nói cho ba biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Ôn Nghị chậm rãi ngẩng đầu, không dám nhìn đôi mắt Ôn Viễn Khanh, chậm rãi giải thích.
"Cuối tuần con đến cửa hàng mua bút, thời điểm bước ra đã bị bọn họ ngăn cản, bọn họ đem con đẩy đến ngõ nhỏ, đánh con, uy hϊếp con nói bọn họ biết nhà mình ở đâu, nếu con nói cho người khác, bọn họ sẽ trả thù lên con cùng người nhà "
" con rất sợ, con cho rằng cho tiền bọn họ liền sẽ bỏ qua, ai biết, bọn họ lòng tham không đáy, lần lượt kiếm con đòi tiền, số tiền lần sau nhiều hơn lần trước, con không đưa bọn họ liền đánh con, tiền tiêu vặt mấy năm qua của con đều đã đem cho bọn họ"
Giọng nói Ôn Nghị càng ngày càng nhỏ, đầu cúi thấp đến không thể thấp hơn.
"Cho nên con mới lấy tiền trong nhà, đem một ít cho chúng"
Xung quanh thực an tỉnh, Ôn Nghị nhìn ba ba thần sắc ánh mắt không rõ, tức khắc hoảng sợ, rốt cuộc nhịn không được nghẹn ngào khóc.
"Ba ba, con sai rồi, con thật sự biết sai rồi"
Ôn Viên Khanh nhìn con trai cũng đau lòng, giải thích nói..
"Ba ba không phải muốn trách con, chỉ là ba thực hổ thẹn, khi con còn nhỏ không dành nhiều thời gian cho con, không giáo dục tốt con, khiến con gặp phải chuyện như vậy. Thời gian khảo nghiệm một người khi gặp khó khăn không phải là cầu cạnh ba mẹ giúp đỡ mà là muốn một mình gánh vác".
"Tiểu Nghị, con biết lúc ông nội đặt tên cho con, chữ " Nghị" này có nghĩa gì không? Ông nội hy vọng con lớn lên có thể làm một nam tử hán, kiên nghị dũng cảm, đỉnh thiên lập địa, xã hội này phức tạp, tham lam, người vô sỉ tùy ý có thể gặp được, bất công, tội ác chỗ nào cũng có, đối mặt với bọn họ từng thời khắc luôn phải bảo trì tâm tính bản thân, giữ vững nguyên tắc."
Ôn Viễn Khanh lay lay bả vai Ôn Nghị để con trai nhìn thẳng vào mình, ngữ khí kiên định nhu hòa..
"Con có thể sợ hãi, nhưng ba không cho phép con giống kẻ yếu đuối, lựa chọn cách thỏa hiệp với cái xấu xa"
Ôn Nghị nhấp miệng nhìn ba, nhịn xuống núc nở,
"Con hiểu rồi, thưa ba".
"Được, trở về rửa cái mặt đi ngủ sớm một chút, ngày mai ba và con đến trường học xử lý tốt chuyện này" Nhìn Ôn Nghi thân mình run một chút, cho rằng hắn còn đang sợ hãi, Ôn Viễn Khanh lại trấn an.
" Đừng nghĩ nhiều, còn có ba ở đây "
Ôn Nghi năm trên giường cả một đêm đều không ngủ, kỳ thật hắn đã nói dối, hẳn thỏa thuận với đám du côn kia bởi vì bị bọn họ bắt gặp quay lại Video khi hắn ở trường học tự an ủi.