🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Cơm nước xong hai người ngồi trên sofa nói chuyện phiếm, Lâm An nghĩ đến tiểu Đồng nói với mình việc cuối tuần này sẽ kết thúc kì quân huẩn. Sau đó sẽ bắt đầu chính thức chương trình học tập, hơn nữa ở nhà Ôn Viên Khanh cùng cô thân mật tổng vẫn luôn có tâm lí cố kỵ An Nhu, ít nhiều có chút không thoải mái, nên trực tiếp nói với An Nhu.
"Cô, chân em đã hồi phục, hơn nữa kì quân huấn ở trường cũng sắp kết thúc, em phải trở về chuẩn bị để bắt đầu vào chương trình học"
"Phải đi sao?"
An Nhu không đành lòng lôi kéo tay Lâm An.
"Cũng đúng, học tập quan trọng, thỉnh thoảng đến nhà cô, cô nấu những món em thích"
Lâm An thân mật ôm cánh tay An Nhu.
"Được, nếu trường học không có tiết em sẽ đến thăm cô"
An Nhu nhìn bộ dáng cô gái nhỏ hờn dỗi thật là có chút luyến tiếc, nhưng cũng biết việc học quan trọng, bất đắc dĩ nói.
"Vậy ăn xong cơm chiều hẳn đi, đêm nay có thời tiết có bão nên hãy để thầy Ôn đưa em về"
Buổi tối 6 giờ, Ôn Viễn Khanh tan tầm trở về nhà, An Nhu cũng đã nấu xong bữa tối, Ôn Viên Khanh ngồi trên ghế chủ vị trên bàn ăn hình chữ nhật, An Nhu cùng Lâm An phân biệt ngồi ở hai bên, bởi vì buổi chiều đã ăn cơm, cho nên Lâm An chỉ uống thêm chút canh. Trong bữa cơm An Nhu nhắc tới việc Lâm An buổi chiều nói với mình vấn đề ở rường học, để chồng đưa cô gái nhỏ về ký túc xá.
Ôn Viễn Khanh quay đầu nhìn về phía Lâm An, phát hiện hai tròng mắt cô gái nhỏ tươi đẹp chuyên chú nhìn mình, làm như đang trưng cầu ý kiến. Ôn Viễn Khanh thực thích bộ dáng cô gái nhỏ nhìn mình như thế này, thâm tình giống như toàn thế giới chỉ có hai người bọn họ, mãn tâm mãn nhãn đều là hắn. Ôn Viên Khanh trong lòng ấm áp, duỗi tay xoa mềm mại phát đỉnh, ôn nhu nói.
"Được" - hơi tạm dùng mà nhướng mày nói
" Chỉ cần chân An An đi lại thuận tiện là được".
Lâm An nhấp môi lợi dụng lúc An Nhu không chú ý trừng mắt nhìn Ôn Viễn Khanh một cái, con ngươi trong veo như mèo con lúc này nhìn như đang lên án,chẳng biết là do ai làm mà chân cô mới lâu hồi phục như thế? Nào biết người đàn ông nhìn mình ngược lại cười lên tiếng, Lâm An tức giận, ánh mắt hiện đối diện An Nhu không thể biểu hiện quá rõ ràng, chỉ có thể nghẹn khuất cúi đầu uống canh, tròng mắt trong suốt khẽ chuyển, nghĩ cách trả đũa như thế nào, một lát sau liền híp mắt cong cong khóe miệng. Lâm An điều chỉnh dáng ngồi hơi dịch ra bên ngoài, vươn chân trái đυ.ng vào người đàn ông chân, trên mặt Ôn Viễn Khanh không biểu hiện, chỉ mỉm cười nhàn nhã tiếp tục ăn cơm. Lâm An đối với người đàn ông lãnh đạm này không phục lắm, dùng ngón chân dọc theo chân Ôn Viễn Khanh một đường hướng lên trên, chậm rãi cọ xát, ở vị trí bên trong đùi nhẹ nhàng mà quát cọ, bởi vì tư thế này không chạm được bộ vị chân tâm, nhưng cự căn giữa hai chân Ôn Viễn Khanh tản mát ra nhiệt độ nóng rực, dù cho cách lớp quần đều có thể cảm nhận được. Lâm An giống như ủng hộ dùng mũi chân cọ cọ, nhẹ nhàng vỗ về phần bên trong đùi mẫn cảm của người đàn ông. Trên mặt bàn Ôn Viễn Khanh vẫn một mặt ôn nhuận tuần lãng nghiêm trang ăn cơm, bên dưới bàn lại đang dâng lên sóng ngầm mãnh liệt, ngay ở trước mắt vợ, hắn cư nhiên hưởng thụ hành vi âu yếm như có như không của nữ sinh, dươиɠ ѵậŧ dưới thân đã trướng phát ngạnh, bởi vì hôm nay trường học còn hội nghị phải tham gia, Ôn Viễn Khanh ăn mặc quần tây chỉnh chu, bị cô gái nhỏ trêu chi như vậy, hắn cảm thắt lưng sắp bị căng bạo. "Viễn Khanh, mặt anh sao lại đỏ như thế?"
An Nhu trong lúc gắp đồ ăn lơ đãng ngẩng đầu phát hiện vẻ khác thường của Ôn Viễn Khanh, nghi hoặc hỏi thời điểm hắn hô hấp đều có chút không xong.
"Ừ, có chút nóng, em chỉnh điều hòa thấp một chút "
"Được"
An Nhu đứng dậy đến phòng khách, lợi dụng cơ hội này Ôn Viên Khanh nghiêng người đứng lên, một phen chế trụ gáy Lâm An thật sâu hôn xuống, đầu lưỡi vói vào đi cuốn lên triền miên một hồi. Đầu lưỡi tương giao kịch liệt trao đổi, liếʍ mυ"ŧ tạo ra tiếng nước, khi tách ra còn hung hăng mυ"ŧ một hồi ngụm cánh môi kiều diễm, Lâm An thở phì phò, khóe mắt ươn ướt nhìn bản thân bị nam nhân hôn đến sưng đỏ, Ôn Viễn Khanh dùng ngón trỏ nhẹ quát một chút chóp mũi, sủng nịch nói.
" Bướng bỉnh"